Nhất Phẩm Giang Sơn
Chương 6289 : Tiểu Trần vô sỉ
Ngày đăng: 01:24 20/04/20
Sự thật có đôi lúc còn thái quá hơn. Quân Tống quả thật đã tiến vào cảnh nội của Đại Lý, mà còn được các bộ lạc dọc đường rối rít mang giỏ cơm, canh ấm đến nghênh tiếp đoàn quân, thanh niên trai táng của họ còn hăng hái tòng quân… Những tin tức không thể giải thích nổi này bày trên bàn của những nhân vật lớn, đương nhiên sẽ làm cho nhiều người vui mừng, cũng lắm kẻ sầu lo.
Vui mừng chính là hoàng tộc Đoàn thị.
Việc hiến đất xưng thần đối với huynh muội Đoàn gia mà nói, bọn họ cược cả vào Đại Tống, được ăn cả ngã về không. Nếu như ngươi van nài mà người ta lại làm mặt lạnh, Đại Tống mà không để ý, không phái binh thì lúc đó thật sự là tiêu rồi. Nhưng cái làm bọn họ cảm thấy vui mừng vô cùng là người Đại Tống thể hiện phẩm chất cao quý, không chỉ để lại quan viên ở Đại Lý đích thân ra trận, bảo vệ Long Thủ quan. Mà Trần phó sứ rời đi càng không phụ sự thác gửi, mang viện binh của thiên triều đến với một tốc độ mà người ta khó tưởng tượng được.
- Trần phó sứ thật là người đáng tin.
Từ sau khi Dương Doãn Hiền rời Đại Lý, Đoàn Tư Liêm vẫn luôn lo lắng không yên, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, cười nói với muội muội:
- Minh Nguyệt, lần này toàn nhờ muội.
Bởi vì đám người Vương Thiều mà y rất có lòng tin với quân Tống.
- Hại ca ca phải dâng tặng giang sơn, muội muội là tội nhân.
Trên khuôn mặt tuyệt sắc của Đoàn Minh Nguyệt thoáng qua vẻ ưu thương nhàn nhạt.
- Ài, đừng nói như vậy.
Đoàn Tư Liêm lại nghĩ thoáng hơn:
- Cái ngôi hoàng đế này của ta, vốn là Cao Trí Thăng vì muốn chặn miệng mồm thế gian nên mới ngụy trang dựng lên mà thôi. Bây giờ Đại Tống phong ta làm Điền vương, đời đời trấn thủ Đại Lý, tuy không có hư danh hoàng đế, nhưng thật sự trở thành vua của Đại Lý. Đối với Đoàn gia ta, có trăm lợi chứ không có hại.
Y có chút khoái chí, cười nói:
- Càng quan trọng hơn là, Cao tướng quốc trộm gà không được lại mất luôn cả nắm gạo, tâm tình nhất định rất thú vị.
…..
Trong phủ tướng quốc, Cao Trí Thăng cả người vận tử y, eo thắt đai ngọc, trên mặt đầy vẻ u ám.
Cao Thăng Thái đứng một bên, thấp giọng bẩm báo:
- Dương gia lại thúc giục, muốn chúng ta lập tức khởi binh hưởng ứng.
- Trong đầu của Dương Doãn Hiền chất đầy củi khô sao?
Cao Trí Thăng tức giận hừ một tiếng:
- Ta dựa vào gì giúp y tạo phản?
- Có lẽ là phụ thân nhất mực khuyên hòa, làm cho y cứ ôm lấy ảo tưởng.
Cao Thăng Thái nói:
- Bây giờ nghe nói quân Tống vào kinh, Dương gia đương nhiên tuyệt vọng đến nỗi cái gì cũng có thể thử….
- Sớm biết như vậy, hà tất lúc đầu lại làm thế?
Cao Trí Thăng lại hừ một tiếng:
- Lúc đầu nghe lời ta, Dương gia y có thể không tổn thương đến một sợi tóc. Bây giờ thì hay rồi, hao binh tổn tướng không nói, Đoàn Tư Liêm người ta cũng không còn hứng thú đàm phán với y nữa!
- Có tin báo, người Thổ Phiên không quen khí trời nóng ẩm vào mùa hạ của Đại Lý, ôn dịch hoành hành trong quân đã rút đi hết một nửa. Còn có người nói, người Thổ Phiên chê công thành tổn thất quá lớn, mất nhiều hơn được, không đồng ý giúp Dương gia nữa.
Cao Thăng Thái nhẹ giọng nói:
- Bất luận thế nào, việc người Thổ Phiên đang rút quân là sự thật.
Dừng một lát lại nói:
- Vả lại, bọn họ ven đường cướp bóc, tạo nghiệp quá nặng.
- Đó là tất nhiên. Kẻ cướp không đi không, huống hồ người Thổ Phiên vốn cướp bóc thành tính.
Cao Trí Thăng bình thản đáp :
- Khoản nợ này, người trong nước chắc chắn sẽ tính trên đầu Dương gia.
- Phụ thân, chúng ta nên làm thế nào? Còn chết sống bảo vệ Dương gia sao?
Cao Thăng Thái nhẹ giọng hỏi.
- Ài…
Cao Trí Thăng thở dài khó nhọc, nói:
- Không bảo vệ thì làm thế nào? Có Dương gia, chúng ta mới an toàn. Nếu như không còn, Đoàn Tư Liêm dựa vào Đại Tống, chắc chắn sẽ không bỏ qua cho chúng ta.
Nói dứt, y nhìn con trai nói:
- Nhưng việc bên này con đừng lo lắng, phụ thân sẽ xử lí ổn thỏa. Con nhanh chóng trở về Điền Đông đi nghênh đón quân Tống, muộn chút nữa thì chút vốn còn lại của chúng ta cũng bị bọn họ dọn sạch mất.
- Vâng.
Cao Thăng Thái đáp một tiếng.
- Bất luận dùng cách gì cũng phải giữ chân bọn họ, đừng để bọn họ đến thành Đại Lý.
Cao Trí Thăng lại phân phó:
- Phụ thân sẽ cố sức nhanh chóng đốc thúc Dương gia đình chiến.
- Vâng.
Cao Thăng Thái lại đáp một tiếng.
…
Trong doanh trại của quân tiên phong Đại Tống, Phạm Trấn đợi cả một đêm, cuối cùng thấy Trần Khác dẫn theo bảy tám trăm thanh niên phiên tộc trở về.
- Để đại soái đợi lâu, đắc tội, đắc tội.
Giao tiếp với man phiên lâu, Trần Khác dường như cũng bị lây nhiễm chút hoang dã, xoay người xuống lưng ngựa, cười lớn đi về phía ông ta.
- Không sao cả.
Phạm Trấn nhìn đám thanh niên chân trần, đầu quấn vải đen, nối đuôi nhau đi về phía doanh trại, vốn muốn cười một cái, nhưng thật sự không cười nổi:
- Trần phán quan lại đi chiêu binh à?
- Công hạ Bảo Nguyệt quan, mỗi người thưởng trăm quan!
Lúc này, những quả lựu đạn trong tay đội quân đầu trọc có hạn, đều đã ném hết, Trần Khác hét lớn một tiếng với bọn họ:
- Nghỉ phép bảy ngày!
Những đứa trẻ thật thà của quân đầu trọc không còn cảm giác gì với phần thưởng trăm quan, nhưng vừa nghe nghỉ phép bảy ngày, lập tức mắt lóe sáng…. Có thể thấy chiêu này của Trần Khác thao túng bọn họ ghê gớm biết chừng nào. Đám con cháu ở các bộ lạc được tập hợp từ rừng núi thân thủ vô cùng nhanh nhẹn, do không có điều kiện, thêm vào không có khôi giáp, cho nên nhanh nhẹn gấp mấy lần quân Tống bình thường. Chỉ thấy bọn họ không cần thang mà leo lên tường thành như khỉ, hai ba sải tay sải chân đã nhảy lên tường thành….
Mặc dù đội quân đầu trọc đã trèo lên thành, bị rất nhanh tiêu diệt, nhưng các đồng đội phía sau chộp lấy thời gian quý báu…, vô số quân Tống huơ đao múa kiếm, từ phía sau bọn họ đánh lên tường thành!
Lúc này, sĩ khí quân Tống đạt đến đỉnh điểm, sĩ khí quân Mã lại giảm thấp, loại biểu hiện biến hóa rõ ràng thế này trên chiến trường…. Các nơi phòng thủ thành liên tục bị chọc thủng, quân Tống rất nhanh đã vững bước, đánh quân Mã bỏ chạy khỏi tường thành.
Sự yếu thế về quân số của quân Mã càng biểu hiện rõ. Bọn họ không có quân dự bị để đắp vào những chỗ bị đánh hổng, chỉ có thể để mặc cho quân Tống chiếm tường thành.
Sau khi tường thành thất thủ, quân Mã hoàn toàn không còn ham chiến, ùn ùn vứt bỏ binh khí bỏ chạy.
Quân Tống sao có thể để bọn họ chạy chứ? Dương Văn Quảng là tướng lĩnh của kị binh, lần này xuất chinh đường núi khó hành quân, nhưng ông ta vẫn mang theo năm trăm kị binh. Mặc dù trên đường trắc trở tổn hao hết gần trăm quân, nhưng vẫn còn lại bốn trăm quân, đủ để giải quyết gọn gàng, dứt điểm.
Lúc nãy nghênh chiến để công cổng thành, kị binh vô dụng, bây giờ truy kích xuống sườn núi chính là lúc kị binh có uy lực lớn nhất. Dưới sự thống lĩnh của Dương Văn Quảng, bốn trăm kị binh truy kích suốt dọc đường, đã ép hơn bốn ngàn quân Mã đầu hàng quá nửa. Phụ tử bốn người Mã Thái Hòa – thủ lĩnh của Đại Lý Mã tộc, đều bị bắt làm tù binh.
Trần Khác không có tham gia truy kích, bởi vì ở dưới cổng thành hắn bị tên lạc bắn bị thương cánh tay. Liễu Nguyệt Nga lúc này đang băng bó cho hắn, nhưng tình hình chiến trận khẩn cấp nên hắn không để ý, ngược lại còn đẩy cô ấy ra. Đợi đến khi chiến cục thắng lợi đã định, hắn mới phát hiện đã bị máu nhuộm đỏ cả nửa người.
Lúc này hắn mới tìm một nơi sạch sẽ, yên tịnh trên thành ngồi xuống cho cô ấy băng bó.
Liễu Nguyệt Nga cắn chặt môi, cắt vạt áo bị máu nhuốm ướt của hắn liền nhìn thấy miệng vết thương sâu một tấc, nhìn thấy mà ghê người. Viền mắt cô ấy đỏ lên, rơi nước mắt, tức giận nói trong miệng:
- Thật cho rằng huynh là tinh tú hạ phàm, tên đao đều tránh huynh sao?
- Đao kiếm không có mắt, đao kiếm không có mắt sao….
Sắc mặt Trần Khác có chút tái nhợt, cười ha hả nói:
- Muội nhẹ chút, ta sợ đau.
- Cho huynh biết đau là thế nào….
Liễu Nguyệt Nga tức giận nói, nhưng động tác dưới tay lại nhẹ nhàng hơn. Nhưng dù dùng “tiên lộ” để lau rửa vết thương, Trần Khác vẫn cảm thấy đau đến nghiến răng nghiến lợi, chảy cả nước mắt.
Liễu Nguyệt Nga vừa đau lòng vừa tức giận:
- Xem huynh sau này còn dám làm ra vẻ anh hùng không.
- Ta không phải anh hùng, ta là cẩu hùng (gấu chó).
Trần Khác hít nhẹ mấy ngụm khí lạnh nói:
- Coi bói nói ta năm nay gặp vận may, tuy có cát tinh chiếu mạng nhưng khó tránh khỏi họa đổ máu. Quả nhiên, đầu năm bị ăn một trận gậy gộc, lúc này lại bị trúng tên.
- Còn không phải do huynh tự chuốc sao?
Sau khi lau rửa sạch sẽ, Liễu Nguyệt Nga đắp thuốc lên vết thương cho hắn:
- Huynh sao không nghĩ đến hậu quả chứ? Nếu như có gì xảy ra, bảo….
Cô ấy dừng lại một chút, âm thanh nhỏ dần:
- Bảo Tiểu Muội sống thế nào đây?
- Nguyệt Nga.
Trần Khác không đau như vậy nữa, nhìn khuôn mặt hoa nhỏ nhắn đầy nước mắt và khói bụi của Liễu Nguyệt Nga, dịu dàng nói:
- Yên tâm, sau này ta sẽ cẩn thận, sẽ không để muội lo lắng nữa….
- Muội không thèm lo lắng cho huynh….
Liễu Nguyệt Nga nũng nịu nói:
- Huynh là cái gì chứ.
- Ha ha, vậy muội còn khóc làm gì.
Trần Khác nhất định phải lật tẩy người ta.
- Muội lúc đó bị khói thuốc làm chảy nước mắt.
Liễu Nguyệt Nga đỏ mặt nói:
- Lại ăn nói hàm hồ nữa, mặc kệ huynh luôn!
- Ta im miệng, ta im miệng.
Trần Khác vội đầu hàng.
Đợi băng bó xong, Liễu Nguyệt Nga liền lùi sang một bên. Trần Khác mặc quan phục, nhìn về phía Trương Thành đang đợi một bên, nói:
- Có chuyện gì?
- Mã Ái Bằng đến rồi.
Trương Thành bẩm báo.
- Để y vào.
Trần Khác đã nhìn thấy phụ tử Mã thị từ xa.
V