Nhất Phẩm Giang Sơn

Chương 6295 : Kẻ lừa đảo quốc tế

Ngày đăng: 01:24 20/04/20


Trên đê biển yên tĩnh, chỉ có sóng biển vỗ bờ tạo thành những tiếng rì rào nhịp nhàng.



Trần Khác và Liễu Nguyệt Nga sóng vai nhau đi trên bãi cát mềm mại. Nói là sóng vai thì cũng không đúng, có thể là vì phép tắc, có thể là vì nàng không muốn quá mức thân mật với hắn, vì vậy Liễu Nguyệt Nga luôn đi phía sau Trần Khác một chút.



Mấy ngày nay, hai người gần nhau như hình với bóng. Nhiều lúc Liễu Nguyệt Nga tựa như cái bóng, chỉ trầm mặc đi theo sau Trần Khác, cảnh giác chăm chú quan sát nhất cử nhất động xung quanh. Nàng gần như không bao giờ chủ động mở miệng nói chuyện gì cả, chỉ khi nào Trần Khác đùa nàng đến mức phát cáu thì nàng mới “hung tợn” dọa hắn vài câu.



- Trong một buổi tối đẹp trời như hôm nay, ta có thể có một yêu cầu nho nhỏ được không?

Trần Khác cầm trong tay một bầu rượu nhỏ làm bằng bạc, bên trong chứa rượu đào nhân do hắn tự làm, loại rượu này có vị hơi cay nồng và có chút mùi đắng của đào nhân, nhưng khi ngửi thì thấy vị đắng cũng rất nhạt. Khi uống vào, vị đắng này dường như lan tỏa ra tất cả xương cốt tứ chi, làm cho lòng người trở nên đê mê.



Rượu này thích hợp nhất khi uống trong những đêm hơi lạnh, vừa cầm bình rượu vừa bước chậm rãi, khiến cho con người ta có thể quên hết mọi lo âu:

- Nguyệt Nga, nàng thay y phục của nữ nhi đi. Ta không muốn bị người khác hiểu lầm, lại nghĩ rằng hai ta bị đồng tính.



- Ai thèm làm chuyện đó với ngươi...

Liễu Nguyệt Nga nghe hắn nói nửa câu đầu còn có chút cảm động, nửa câu sau vừa ra khỏi miệng, lập tức khiến nàng buồn bực, trong lòng tự nhủ mồm chó sao có thể nhả ra ngà voi, vừa mới mở miệng đã làm hỏng cả bầu không khí rồi...



- Ha ha...

Trần Khác biết, nếu tiếp tục khiến cho nàng bực bội thì hắn sẽ bị đánh, vì vậy cho nên hắn nhanh chóng chuyển đề tài nói:

- Lúc ta cùng lão Vương nói chuyện, thấy nàng nháy mắt về phía ta, hình như có điều muốn gì muốn nói.



- Ai thèm nháy mắt với ngươi…

Liễu Nguyệt Nga buồn bực nói:

- Ta chỉ muốn nhắc nhở ngươi, người chết vì tiền tài, chim chết vì miếng ăn đấy.



- Sao nàng lại nói ra những lời này?

Trần Khác lấy làm kỳ lạ hỏi:

- Ta là người nổi tiếng không tham tiền tài, Nguyệt Nga nàng không biết sao?



- Vậy tại sao ngươi lại muốn nhận thầu Khâm Châu cảng?

Liễu Nguyệt Nga cười lạnh nói:

- Ta dám đánh cuộc, ngươi sẽ không tốt bụng để cho quan phủ Quảng Tây kiếm lợi, cái gì có lợi lớn chắc chắn đã bị ngươi tóm được rồi!



- Điều này lại bị nàng nhìn thấu rồi ư?

Trần Khác trừng to mắt nói:

- Như vậy thì chẳng phải là ta sẽ không có bí mật nào giấu được nàng sao?



- Nói chuyện nghiêm túc đi...

Liễu Nguyệt Nga giơ nắm đấm lên, làm bộ muốn đánh.



- Nguyệt Nga, nàng biết không?

Trần Khác nghiêm mặt nói:

- Động tác này của nàng càng ngày càng không đáng sợ, ngược lại giống như là làm nũng hơn... Ai ôi!!! Nàng đánh thật đấy à, á... Tha mạng, tha mạng cho ta. Ta nói nghiêm chỉnh là được...



- Nói đi, một chút cũng không được giấu diếm.

Trần Khác tránh né, suýt nữa bị đá trúng mông, cười khổ nói:

- Kỳ thật ta cùng người ta kết hợp mở một hãng buôn đường biển. Vì thế, chúng ta bỏ ra một trăm ngàn lượng bạc, phái người thân cận đắc lực nhất đi mở mang. Nhưng nào ngờ, những kẻ buôn bán trên biển đó liên kết với nhau xa lánh chúng ta, Thị Bạc Ti cũng gây khó dễ, điều này khiến cho công việc tiến triển vô cùng không thuận lợi.



- Cho nên ngươi muốn đưa hiệu buôn đến Khâm Châu ư?

Ánh mắt Liễu Nguyệt Nga lúng liếng, trừng đôi mắt đen nhìn Trần Khác nói:

- Tự mình kinh doanh, tự mình thu thuế, đây chẳng phải là tham ô hay sao?



- Nói gì vậy!

Trần Khác cười mắng:

- Phần thuế phải nộp, một xu cũng không thiếu, ta chỉ muốn tạo môi trường phát triển tốt cho hiệu buôn mà thôi...



- Ah...

Liễu Nguyệt Nga kêu lên một tiếng, trầm mặc một lúc lâu rồi nói:

- Ta vẫn cảm thấy ngươi đâu cần phải phiền toái như vậy. Ngươi lại không thiếu tiền. Sau này làm quan to rồi, hàng năm thu nhập mấy trăm vạn, tiêu xài còn không hết, cần gì phải đi trêu chọc đến Hàn tướng công?



- Đây không phải là vấn đề tiền bạc.

Trần Khác lắc đầu, thở dài một tiếng nói.



- Vậy là cái gì?



- Một phần hy vọng.



- Hy vọng gì?



- Nàng còn nhỏ, đợi đến khi trưởng thành rồi sẽ biết.

Trần Khác cười một tiếng quái dị, trước khi Liễu Nguyệt Nga kịp phản ứng, đột nhiên hắn trầm giọng nói:

- Nguyệt Nga, nàng quan tâm đến ta phải không?



- Ai thèm quan tâm tới ngươi...

Liễu Nguyệt Nga trở nên bối rối, cũng may dưới ánh trăng mờ ảo nên không thể thấy được khuôn mặt xinh đẹp của nàng đang ửng đỏ.



Hai người im lặng, cứ yên tĩnh như vậy bước đi, sau đó vô thức đi lên cầu tàu, bỗng nhiên nghe thấy có âm thanh mơ hồ truyền đến.



Liễu Nguyệt Nga đang tận hưởng một buổi tối thanh nhã dễ chịu, đột nhiên lại nghe thấy tà âm, tập trung nghe kỹ thì mới phát hiện ra âm thanh đó truyền đến từ chiếc tàu lớn đậu bên bờ biển. Trong khoang thuyền, đèn đuốc sáng trưng, những người trên thuyền rõ ràng đang vui chơi hưởng lạc.



- Quay trở về đi.

Nàng không hài lòng nhăn mặt nhíu mày, dừng bước nói.



- Nàng về trước đi.

Trần Khác bỗng nhiên có hứng thú nói:

- Ta qua đó xem sao.



- Háo sắc...

Liễu Nguyệt Nga khẽ gắt một tiếng. Mỗi khi Trần Khác không muốn nàng tham dự... thường là khi tìm hoan hưởng lạc... đều bảo nàng rời đi. Bình thường thì Liễu Nguyệt Nga cũng không hỏi và quay đầu rời đi ngay, nhưng lần này nàng có chút lo lắng nói:
- Trần đại nhân, ngài có thể mặc sức khinh bỉ tội lừa đảo như ta.



- Không không, ta rất tán thưởng dũng khí và trí tuệ của ngươi. Nếu không đụng phải ta ngươi hẳn có thể thành công.

Trần Khác lắc đầu cười:

- Nếu có thể thì chúng ta kết bạn đi.



- Kết bạn?

Aziz trừng to mắt:

- Đại nhân với ta … một tên lừa đảo?



- Không cần cứ mở miệng là lừa đảo như thế.

Trần Khác lắc đầu cười:

- Ta có thể giúp ngươi rửa sạch tội danh này.



- Ồ.

Aziz vui vẻ:

- Rửa thế nào?



- Ngày mai ta sẽ nói với vị Vương đại nhân kia rằng đám các ngươi thật ra đến Đại Tống xin viện trợ để phục quốc. Lão tự nhiên sẽ không thèm quan tâm tới các ngươi nữa, chuyện này cũng đã giải quyết xong.Trần Khác cười nói. Liễu Nguyệt Nga phía sau hắn bất đắc dĩ… Người này gan lớn làm loạn, chẳng đứng đắn gì cả.



- Ý của đại nhân ta hiểu.

Aziz đột nhiên vỡ lẽ:

- Ta tặng ngài mười cân vàng để làm lễ vật, thế nào?



- Lễ vật…

Trần Khác toát mồ hôi, quay đầu nhìn Liễu Nguyệt Nga:

- Ta giống tham quan chuyên nhận hối lộ ăn đút lót lắm à?



Liễu Nguyệt Nga gật đầu cực kì khẳng định.



- Ta khinh ….

Trần Khác trợn mắt:

- Lúc về coi ta xử nàng thế nào.



- Đại nhân, ngài chê ít sao?

Aziz mặt xám xịt:

- Giờ ta không thể đưa nhiều hơn. Nhưng ngài yên tâm, đợi sau khi triều cống thành công ta còn có hậu lễ.



- Câm mồm!

Trần Khác trầm mặt:

- Ta là quan viên triều Tống, nếu giúp ngươi lừa Đại Tống như lừa một thằng ngu thì ta còn là người ư?



- Vậy…

Aziz không hiểu:

- Nếu đại nhân không giúp ta triều cống thì sao có thể kết bạn?

Bất luận ra sao, kẻ bán đứng tổ quốc của mình không khi nào có được tôn kính thật sự, ngược lại cũng vậy.



- Không triều cống thì không thể làm bạn sao?

Trần Khác dịu mặt:

- Ngươi tổng cộng thiếu nợ bao nhiêu?



- Tám mươi ngàn Dinar…

Azizi nói xong lại giải thích Dinar là tiền vàng Ả Rập, tám mươi ngàn Dinar là 1144 cân vàng, khoảng một trăm tám mươi ngàn lượng. Nếu không dựa vào triều cống thì không thể kiếm được mà trả.



- Mẹ nó…

Trần Khác không kìm nổi nói tục.



Thấy Trần Khác bị dọa, ánh mắt Aziz buồn bã, trong khoang thuyền khôi phục sự tĩnh lặng…



…….



- Một chuyến hàng này của ngươi có thể bán được bao nhiêu?

Sau khi im lặng một hồi lâu Trần Khác ngẩng đầu lên.



- Khoảng năm mươi ngàn quan.

Aziz suy nghĩ một chút rồi nói.



- Được rồi, còn một trăm ba mươi ngàn quan ta trả!

Trần Khác cắn răng nói.



- Đại nhân, ngài đang nói đùa ư?

Aziz nghẹn họng nhìn trân trối.



- Ta giống như đang nói đùa à?

Trần Khác mặt mày đau xót.



- Ồ không không Trần đại nhân, ngài thật sự là người bạn cao quý nhất của ta.

Aziz vội lắc đầu, đứng dậy thi lễ:

- Nói đi, ngài muốn ta làm gì? Cho dù là móc tim móc phổi cũng được.

Hiển nhiên, thiên hạ này làm gì có cơm trưa miễn phí?











V