Nhất Phẩm Giang Sơn
Chương 6297 : Điền đồng
Ngày đăng: 01:24 20/04/20
Về phần những ghềnh đá nguy hiểm khác, trước tiên cũng cần đắp đập ngăn nước, đục bỏ những tảng đá lớn ở đáy nước, không làm cho thuyền va phải đá ngầm; đồng thời ở vách đá hai bên bờ, tạo thành những đường dẫn cao thấp, để cho thuyền bè lên xuống có thể có người kéo thuyền đi… … Cái gọi là đường dẫn, chính là con đường nhỏ mà những người kéo thuyền dùng để đi khi kéo thuyền. Khi gặp phải tình huống hai bên bờ đều là vách đá, thì chỉ có thể đục các đường dẫn trên vách đá như vậy.
Chỉ miêu tả một lúc mà đầu đầy mồ hôi, nếu không để đám thợ thủ công tự mình đi làm thì họ cũng chẳng biết phải làm gì… Nếu không phát hiện đá núi ở lòng sông và hai bên bờ đều là đá vôi có độ cứng không lớn, Trần Khác có cho bao nhiêu tiền thì bọn họ cũng không làm.
Công trình được triển khai với khí thế sục sôi ngất trời, dù rằng trước đó đã chuẩn bị rất chu đáo chặt chẽ, nhưng các vấn đề phát sinh vẫn theo nhau mà đến, làm cho Trần Khác và Thẩm Quát thân là tổng chỉ huy rất vất vả, không phải ở chỗ công trình trị thủy thì cũng phải chạy tới các công trình trên đường, giải quyết các vấn đề kỹ thuật, xử lý các loại quan hệ phức tạp.
Cũng may được ông trời phù hộ, năm ngoái trời mưa nhiều, năm nay lại hạn lớn, mực nước sông cực thấp, thấp hơn so với năm trước tới năm sáu trượng. Dưới tác dụng của các cửa dốc, đầu mùa xuân ở trung hạ du có thể khô cạn, tất cả các ghềnh đá nguy hiểm dưới lòng sông đều lộ ra, thi công vô cùng thuận lợi.
Trên công trường, từng hàng dài dân phu, thợ thủ công vận chuyển than đá, dùng lửa đốt các khối đá bãi lớn, bởi vì đá vôi khi gặp phải nhiệt độ cao sẽ chuyển thành vôi sống, rời rạc xốp giòn. Chờ khi lửa tắt chỉ cần dùng chùy đục là tan rã. Hơn nữa vôi sống lại là loại nguyên liệu cần dùng tiêu hao rất lớn, đúng là một công đôi việc.
Nếu mà không dùng lửa, đám thợ thủ công phải dùng khoan sắt mở một lỗ nhỏ trên tảng đá, rồi đóng đinh gỗ vào, tưới nước lên, sau khi ngấm nước, đinh gỗ nở ra sẽ làm tảng đá trướng lên và nứt ra. Cứ như vậy lấy được lượng lớn đá vôi, đều được mang đi nung khô cùng đất sét để chế biến thành xi măng.
Đường thuyền mà bọn họ khai mở ra, đều là các hình máng được mở rộng đào sâu từ chỗ nước gần với các ghềnh đá, giúp cho các thuyền ngược xuôi men theo bờ mà đi, để tránh những chỗ sóng lớn ở lòng sông. Đồng thời, đục đường dẫn hơn hai vạn trượng trên vách đá hai bên bờ. Chỗ dốc nguy hiểm, đều do thợ thủ dùng dây thừng buộc eo, nhẹ nhàng đục đẽo từng chút một để tạc ra khe đá, sau đó dùng khoan sắt dài gắn vào làm giá, dùng xi măng đổ bê tông, cứ như thế con đường dẫn được tạo ra…
Còn có tình trạng khó khăn hơn, trong đó sửa chữa ghềnh Song Nham và ghềnh Ác là hai ghềnh có tính đại biểu nhất.
Ghềnh Song Nham được người ta xưng là chìa khóa của Hồng Thủy, giữa sông đột nhiên nhô lên hai ngọn núi, giống như hai cánh cửa, dòng nước ở trong chảy ra rơi xuống mấy trượng tạo thành sóng to hủy diệt bờ bắc, dâng cao hơn trượng, khác hẳn dòng nước xoáy, vô cùng nguy hiểm! Đầu tiên là kế hoạch mở rãnh đá ở bờ bắc, kéo thuyền đi lên, nhưng đến khi thao tác thực tế mới phát hiện ra rãnh đá chợt bị phá hủy, vách đá đâm ra, đoạn xuống nước không thể đi được.
Bất đắc dĩ, lại phải thảo luận lại bản thiết kế, kế hoạch tại bờ nam mở ra đường thủy dài năm mươi ba trượng, sâu hai trượng, chiều rộng bốn năm trượng, có như vậy thì tàu thuyền ngược xuôi mới có thể đi qua. Nhưng cứ như vậy, cho dù đá vôi khá là dễ đục, khối lượng công trình phải làm cũng quá lớn, tự nhiên có rất nhiều người phản đối.
Cuối cùng Trần Khác ra sức gạt bỏ lời khuyên can của mọi người, sai người đục thông hai địa đạo dài đến năm mươi trượng, sau đó nhồi thuốc nổ, dùng bê tông đóng kín rồi cho nổ.
Vụ nổ chấn thiên hám địa, làm cho đất rung núi chuyển! Vô số đá, sạn, nhánh cây bị phun lên bầu trời, khiến cho thiên địa đều biến sắc, tạo thành một trận mưa đá.
Mặc dù tất cả mọi người đã lùi xa ra bên ngoài tới hơn một dặm, nhưng vẫn bị chao đảo. Sau khi định thần lại đi qua thăm dò, bọn họ phát hiện ra nơi đó đã bị vụ nổ mở thành một đường hầm rộng vài trượng, dài đến bốn năm mươi trượng.
Còn một chỗ khác được gọi là ghềnh Ác, là ghềnh nguy hiểm nhất khu vực trung du, ghềnh đá dài năm dặm, vách đá dốc, nhiều xoáy nước, sóng dữ bất ngờ, hung hiểm khó có thể tả bằng lời. Ít ra thì Thẩm Quát cũng sáng tạo ra được phương pháp “xây đập vòm”, đục hết gốc những tảng đá lớn trong nước, thuyền ngược dòng sẽ được kéo đi từ bờ bắc; lại dùng phương pháp đập vòm đục mấy chục trượng đá lớn bên bờ nam, mở ra thành một đoạn sông tĩnh, giúp cho tàu thuyền có thể di chuyển qua…
Trần Khác đứng trên tảng đá lớn bên bờ sông, nhìn cảnh tượng náo nhiệt, mấy nghìn người đang vất vả thi công tuyến đường. Không thể đếm được có bao nhiêu người thợ đang đục những tảng đá, không thể đếm được có bao nhiêu dân phu khuân vác đá chuyển tới bên bờ sông. Trên vách đá bên bờ là giàn giáo cao cao, bên trên có những người thợ thủ công được buộc dây thừng, ở đó đục đẽo mặt tường. Bên tai vang lên thanh âm đinh đinh đang đang, đó chính là âm thanh của những người thợ thủ công đang làm việc, thỉnh thoảng còn có tiếng phá hủy ù ù truyền đến …
Cảnh tượng khí thế làm việc ngất trời này cảm nhiễm thật sâu trong lòng Trần Khác, hắn thở ra một hơi thật dài nói:
- Mấy tháng trước nơi này vẫn còn sóng lớn ngập trời, ít ai lui tới, ai có thể nghĩ rằng vẻn vẹn chỉ vài tháng sau đã biến thành hình ảnh kích động nhân tâm đến như vậy!
Đâu phải Liễu Nguyệt Nga không cảm nhận được cảm xúc này? Nàng tựa hồ hiểu rõ được động cơ Trần Khác lúc đầu phải gây nên sức ép như vậy… Hắn thực ra không cần quan tâm mình có thể đạt được cái gì, cái hắn say mê chính là cảm giác hô mưa gọi gió này, khiến cho thế giới nhờ hắn mà thay đổi làm niềm vui.
Nói trắng ra, đây là lúc hắn biểu hiện tính tự kỷ một cách điên cuồng…
“Tuy nhiên hắn cũng có tư cách để tự kỷ.”
Liễu Nguyệt Nga thầm nghĩ trong lòng:
“Không biết trên đời này còn có … ai mang suy nghĩ kỳ lạ như hắn hay không, đồng thời lại là người có thể làm nên mọi chuyện…”
Nàng nghe được người khác đánh giá công trình sông Hồng Thủy như một kỳ tích, đều cảm thán Trần Khác hào phóng khẳng khái, tiêu tiền như nước, cho rằng bọn dân phu sở dĩ có thể duy trì khí thế ngất trời như vậy đều là do đống tiền đó. Nhưng Liễu Nguyệt Nga rõ ràng nhất, nếu chỉ dựa vào tiền thì cũng không mua được sự ủng hộ toàn lực của mọi người như vậy!
Nàng tận mắt nhìn thấy, mỗi khi đến một chỗ, xử lý xong công vụ mà còn thừa thời gian, Trần Khác nhất định sẽ đi lên công trường lao động cùng với bọn dân phu, hơn nữa là làm việc khiêng đá nặng nhọc nhất, nhận trọng trách, một mình làm việc của hai người. truyện copy từ tunghoanh.com
Vùng trung du sông Hồng Thủy núi cao mây dày, cho dù mùa đông cũng có nhiều mưa. Bình thường chỉ cần một trận gió thổi qua là đã nổi lên hạt mưa dày đặc, làm ướt hết quần áo của mọi người trên công trường.
Nhưng bởi vì sớm có thói quen, dân phu vẫn làm việc dưới mưa, không có ý định nghỉ ngơi. Bọn quan viên sợ Trần Khác nhiễm bệnh, mời hắn đi lên tránh mưa:
- Đại nhân, trời mưa đường trơn, nếu chẳng may có chuyện, chúng ta không thể đảm đương được…
- Không cần lo ngại, thể trạng của ta còn tốt hơn so với bọn họ.
Dáng người Trần Khác đúng là như hạc giữa bầy gà. Bọn quan viên vẫn tiếp tục khuyên bảo, bị hắn ngắt lời nói:
- Muốn cho ta nghỉ ngơi sớm một chút thì nhanh chóng tránh sang một bên!
Hắn bướng bỉnh như vậy làm cho không chỉ bọn quan viên không hiểu, mà bọn dân phu cũng không hiểu được, lúc đầu không dám hỏi, nhưng thấy hắn bình dị gần gũi, cũng có người can đảm tìm lời giải đáp từ hắn.
Trần Khác cười nói:
- Không có biện pháp nào, ta lỡ lời nói quá, trong vòng một năm sẽ hoàn thành công trình. Không liều mạng sao được? Công việc các ngươi làm được thì ta cũng làm được mà.
Nghe hắn nói như vậy, sự khẩn trương nhiệt tình trên công trường lại tăng lên không ít. Đợi đến lúc ăn cơm, không ngờ phát hiện ra lượng việc làm được nhiều hơn một nửa so với hôm qua.
Tuy nhiên, khi Liễu Nguyệt Nga lén hỏi Trần Khác, hắn lại trả lời:
- Ta làm vậy, chỉ có một nửa phần là để cho bọn dân phu xem, bọn họ không có sức kháng sự nhất đối với luận điệu này. Một nửa khác là để cho bọn quan viên xem đấy… Tổng phụ trách đường sông cũng gấp gáp đến nỗi tự mình đi xuống làm việc, bọn họ làm sao còn dám làm việc buông thả?
- Ta biết ngay động cơ của ngươi không trong sạch, ngươi cũng quá gian trá rồi.
Liễu Nguyệt Nga cười khinh bỉ hắn nói.
- Làm quan chính là thể hiện, càng là quan lớn lại càng phải thể hiện ra sự chững chạc đàng hoàng.
Trần Khác cười khổ nói.
- Thể hiện?
Liễu Nguyệt Nga nghe Trần Khác bỗng nhiên xuất hiện từ ngữ ngạc nhiên cổ quái, đã thấy nhưng không thể trách được, nàng giả bộ đùa giỡn nói:
Thẩm Quát chậm rãi nói:
- Hạ quan không thể bị nhiễm bệnh được.
- Ngươi đã từng bị bệnh đậu rồi?
Trần Khác nhìn gương mặt của anh ta, thấy có chút ổ mụn, nhưng so với những người bệnh bây giờ, tuyệt đối bóng loáng, trong như gương:
- Không giống lắm.
- Không có.
Thẩm Quát có chút tự đắc cười nói:
- Hạ quan học được phương pháp đề phòng bệnh đậu từ trong sách cổ. Hạ quan đã từng sử dụng thử trên người mình. Năm Gia Hựu thứ nhất, Hải Châu bùng phát dịch bệnh đậu, huyện của hạ quan lòng người bàng hoàng. Hạ quan đã dùng biện pháp ngừa bệnh cấp cho dân chúng toàn huyện. Cuối cùng, sau khi dịch bệnh kết thúc, người bị nhiễm bệnh ở huyện hạ quan rất ít, hơn thế nữa phần lớn không bị đến mức trí mạng.
- Biện pháp thế nào?
Trần Khác cười nói:
- Ngươi cũng không nên… giữ bo bo cho mình…
- Cứu một mạng người hơn xây bảy tầng tháp, huống chi là cứu ngàn vạn mạng người.
Thẩm Quát cười nói:
- Biện pháp kia của hạ quan đã truyền ra khắp Hải Châu rồi, có lẽ hiện nay toàn bộ Giang Nam cũng đều biết.
- Ngươi cũng đừng thừa lúc nước đục thả câu nữa.
Trần Khác xì giọng nói:
- Bây giờ ngươi không nhiệt tình giúp đỡ, thực sự muốn ta đánh ngươi mới chịu nói.
- Hắc…
Thẩm Quát lúc này mới nghiêm mặt nói:
- Theo sách cổ thì hạ quan được biết, Dược vương Tôn Tư Mạc dùng dịch mủ ở miệng vết loét trên người nhiễm bệnh đậu, thoa lên trên da người khỏe mạnh, khiến cho người đó bị lây bệnh nhưng chỉ bị rất nhẹ mà thôi. Bệnh này chỉ nhiễm một lần sẽ không bị lại nữa, cho nên sau khi khỏi bệnh… người đó đã đề kháng được với dịch bệnh đậu rồi.
- Đọc sách nhiều đúng là việc tốt.
Trần Khác khen:
- Tuy nhiên lá gan của ngươi cũng khá lớn đấy.
Đây là phương pháp phòng bệnh đậu trên người cơ bản nhất, nhưng thực ra vẫn có một chút nguy hiểm nhất định.
- Dịch bệnh trước mặt, dù có lá gan lớn hơn nữa cũng không quá phận.
Thẩm Quát hạ giọng nói.
- Cũng đúng.
Trần Khác gật gật đầu.
Trong khi nói chuyện đã đi tới cửa trại, thấy hắn còn đang muốn đi vào trong, Thẩm Quát ngăn hắn lại nói:
- Đại nhân, ngài chưa từng nhiễm qua bệnh đậu, đi vào sẽ bị nhiễm bệnh đó. Tốt hơn vẫn nên ở bên ngoài chờ, đã có hạ quan xử lý mọi chuyện bên trong.
- Ha ha ha…
Trần Khác lớn tiếng cười nói:
- Ta cũng đã ngừa bệnh đậu rồi!
Tại thời đại này, thường hay bùng nổ dịch bệnh đậu mùa, sao hắn có thể không làm tốt dự phòng cho mình và người nhà từ trước được?
- Ồ, thật không?
Thẩm Quát cảm thấy thoáng bất ngờ, nhưng anh ta nhận thức Trần Khác là người không chuyện gì mà không biết, cho nên cũng không giật mình nói:
- Hóa ra đại nhân cũng từng xem qua quyển sách kia.
Trần Khác hàm hồ cười cười. Hắn đang muốn đi vào trong, Liễu Nguyệt Nga gắt gao bám phía sau hắn, khuôn mặt xinh đẹp giờ đang xanh mét, hiển nhiên đã căng thẳng gần chết… Đây chính là dịch bệnh được xưng đệ nhất thiên hạ đấy! Nghe nói sau khi nhiễm bệnh, nếu không chết thì cũng sẽ bị thành người mặt rỗ. Nguyệt Nga lại là một cô gái, tuy rằng sợ chết nhưng càng sợ dung nhan bị hủy hoại hơn. Nàng hạ quyết tâm, một khi bị nhiễm bệnh thì sẽ lập tức tự sát, không có khả năng bị thành mặt rỗ.
Tuy vậy nàng vẫn còn muốn đi theo hắn…
- Liễu huynh đệ cũng từng ngừa bệnh đậu rồi sao?
Thẩm Quát và Liễu Nguyệt Nga đã rất quen thuộc, biết nàng là gái giả nam trang, hiển nhiên sẽ đoán nàng và Trần Khác có mối quan hệ mập mờ. Chắc rằng Trần Khác đã cho nàng ngừa bệnh đậu rồi, nhưng vẫn hỏi một câu không thích hợp chút nào:
- Nếu không phải như vậy thì cũng đừng nên đi vào.
Trong lòng Liễu Nguyệt Nga thầm nhủ, làm sao ta lại biết ngừa bệnh đậu? Biện pháp ngừa bệnh này nàng cũng chỉ mới được nghe nói lần đầu tiên. Nàng đưa ánh mắt nhìn về phía Trần Khác, thấy hắn dường như không nghe thấy gì, ngẩng đầu nhìn trời thầm nghĩ:
- Hắn đang khinh thường ta không dám đi theo, muốn nhìn thấy ta trở nên yếu đuối đây mà.
Nàng không khỏi có tức khí trong lòng, nói:
- Chẳng lẽ mạng của ta trong lòng ngươi không quan trọng chút nào sao? Nếu đã như vậy thì không bằng ta chết đi…
- …. Cho xong.
Nàng lắc đầu, nước mắt trào mi nói.
V