Nhất Phẩm Giang Sơn
Chương 6301 : Thần tượng của dân chúng
Ngày đăng: 01:24 20/04/20
Trước kia, gã không có biện pháp gì, bởi vì gã đã trở thành cái đinh trong mắt triều đình, làm sao có thể quay về? Chưa kể vợ con của gã còn đang nằm trong tay hai anh em An Bội thị.
Nhưng Trần Khác xuất hiện, khiến gã nhìn thấy hi vọng. Ở thời đại này, Nhật Bản sùng bái Trung Quốc gần như đạt tới đỉnh cao, bọn họ xem Trung Hoa là Tổ quốc trên tinh thần. Bởi tất cả văn hoá, nghệ thuật, các qui chế luật pháp của bọn họ đều học theo triều Đường.
Cho dù bởi vì chính sách bế quan toả cảng, Nhật Bản đã không còn giống như triều Đường khi đó, họ liên tục đưa sứ giả đến Trung Nguyên học tập. Nhưng với trình độ mậu dịch trên biển của Nhật Bản vượt xa triều Đường, các quý tộc Nhật Bản có thể dễ dàng tiếp thu văn hoá triều Tống hơn.
Trong lịch sử của Nhật Bản, triều đại Bình An là một đại từ tao nhã, giống như lời Nguyên thị miêu tả, Thiên Hoàng không hề quan tâm cai quản, luôn bỏ mặc mọi việc, trên cơ bản, công việc đều giao cho Quan Bạch làm. Họ chỉ để ý quan sát phong cảnh nước non, thắp hương cúng Phật, ngâm tụng thơ ca, nghiên cứu thư pháp và trau dồi tình cảm.
Thiên Hoàng trải qua cuộc sống nhàn nhã và đầy tình thú như vậy khiến Quan Bạch đại nhân vô cùng ghen ghét, y cảm thấy cách sống như thế không phải tốt sao? Không mệt mỏi vì công việc, sống rất phong cách và tao nhã, cuộc sống thật phong phú đa dạng, cả ngày chỉ lo tán dóc, ngâm đọc thơ ca rồi viết chữ đề từ. Nhân sinh cả đời, cây cối qua thu, không phải chỉ theo đuổi điều này sao? Chính y vì sao phải mệt mỏi làm việc cơ chứ?
Vì vậy y cũng đem công việc chuyển xuống cho cấp dưới, có hai vị lãnh đạo làm mẫu, toàn bộ tầng lớp quan lại ở Nhật Bản đều làm theo, đem những công việc quốc gia rườm rà, có thể chuyển xuống là chuyển xuống, chuyển xuống không được thì để im tại chỗ, dùng toàn bộ sinh lực cùng tinh lực, theo đuổi một cuộc sống nhàn nhã mà giàu phong cách.
Mà ở thời đại này, Đại Tống chính là biểu hiện cho giàu có, văn minh, ưu nhã, cao quý, quả thật khiến các quý tộc Nhật Bản triều đại Bình An mê mệt. Vì thể hiện thân phận quý tộc, bọn họ sử dụng đồ sứ Đại Tống, mặc lụa Đại Tống, bắt chước lễ nghi trà đạo Đại Tống, đọc thuộc những bài thơ Tống mới nhất. Họ sùng bái điên cuồng những văn nhân với muôn vàn ánh sáng. Mỗi khi có thuyền buôn đến Nhật Bản, tất sẽ được người chờ ở bến tàu hỏi thăm, phải chăng có tuyển tập thơ nào mới ra. Nếu có, tất nhiên trả giá cao mua lấy, kính dâng cho tầng lớp quý tộc và quan lại.
Dưới bối cảnh như vậy, ngày xưa Trần Khác ở Biện Kinh làm chút ít bài thơ Tống, sớm đã được giới quý tộc Nhật Bản ca tụng, nếu người nào không đọc thuộc thơ của hắn, vậy thì chuẩn bị chịu đựng các loại ánh mắt xem thường đi. Chỉ vì không thuộc thơ mà bị tẩy chay rồi tuyệt giao, cũng là chuyện bình thường.
Hiện tại, Trần Khác lấy danh tiếng tân khoa Trạng Nguyên, xuất hiện ở lãnh địa của bọn họ, có thể tưởng tượng sẽ gây chấn động như thế nào. . . Đương nhiên, nếu nói vì Trần Khác giá lâm mà hai bên sẽ ngưng chiến giảng hoà, từ nay về sau biến thù thành bạn, thật cũng quá xem thường quỷ Nhật Bản rồi.
Với một vị chính trị gia tỉnh táo, ở trước mặt lợi ích chính trị, tất cả thơ ca tráng lệ, chẳng qua chỉ là mây bay đẹp mắt mà thôi.
Nhưng bất đắc dĩ ở chỗ, ai cũng không chịu thừa nhận như thế, người ở triều đại Bình An theo đuổi văn hoá ưu nhã, đã gần như bị bệnh. Ai cũng không thể từ chối một vị Trạng Nguyên Thiên Triều đến, nếu không sẽ bị đủ mọi tầng lớp chế nhạo. Chưa kể đại nhân Quan Bạch đã dùng hết sức miêu tả Trạng Nguyên trở thành một con người hoàn mỹ?
Cho nên triều đình nhất định sẽ tạm thời buông lỏng chính trị, giang rộng hai tay hoan nghênh văn hóa, cũng chính là đại nhân Trạng Nguyên Thiên Triều, đến làm khách ở kinh đô.
Cái này khiến Đằng Nguyên Kinh Thanh vốn tuyệt vọng, thoáng cái thấy được hi vọng, cho nên gã viết bức thư này với từ ngữ vô cùng khiêm tốn, dâng lên cho bệ hạ Thiên Hoàng. . . Hai bên dù giao chiến thì Thiên Hoàng vẫn là Thiên Hoàng của cả hai, gã dâng thư cho Thiên Hoàng, ai cũng không thể nói này nói nọ.
Nhưng ở thời đại Nhiếp Quan, dùng danh nghĩa Thiên Hoàng mà nắm quyền, là đại nhân Quan Bạch, cho nên lá thư này, thật ra là gửi cho Quan Bạch.
Đằng Nguyên Kinh Thanh tuyệt đối tin tưởng, đại nhân Quan Bạch Đằng Nguyên Lại Thông, lão nhân đã đứng trên đỉnh núi băng, xem những ngọn núi nhỏ có đầy đủ trí tuệ, hiểu rõ hành động của chính gã, nhất định sẽ lên tiếng. . .
Bởi vì Đằng Nguyên Kinh Thanh biết, nguyên nhân gây ra hợp chiến Lục Áo, mặt ngoài là nhà An Bội tạo phản, triều đình bình định, nhưng thật ra là do Nguyên Lại Nghĩa muốn có được địa khu Đông Bắc nên tự biên tự diễn làm ra một vở kịch sống!
Trước khi Nguyên Lại Nghĩa giữ chức Lục Áo Thủ, thì người của Đằng Nguyên Bắc Gia vẫn quản lý địa khu Đông Bắc, nhưng phẩm hạnh đám quan lại đã biến chất đến tình trạng khó có thể tin được. Bọn họ một mặt theo đuổi cuộc sống ưu nhã, hiển nhiên sẽ không qua lại với đám tù tội lưu đày; nhưng cuộc sống đẹp đẽ, cần lượng lớn tiền tài để xây dựng, Lục Áo với tư cách là nơi sản sinh ra nhiều vàng bạc, ngựa tốt, tự nhiên trở thành đối tượng vơ vét của bọn họ.
Vì đẹp cả hai bên, bọn họ nghĩ ra một chức quan, gọi là Xa Lĩnh, có nghĩa người nhận được chức quan này sẽ không đi nhậm chức, mà đem uỷ nhiệm lại cho thuộc hạ, để bọn họ đi quản lý chính vụ, nói trắng ra là vơ vét.
Nhưng ở Lục Áo nơi mà kẻ ác ở khắp nơi, làm loạn như vậy không phải là biện pháp, cho nên đám quan lại chỉ có thể ủy nhiệm gia tộc quyền thế nhất ở địa phương đó là nhà An Bội làm người đại diện, kết quả là thế lực nhà An Bội tăng lên nhanh chóng, khống chế cả địa khu Đông Bắc, thậm chí bắt đầu xây dựng thành luỹ, dùng đủ loại phương thức trốn thu thuế, mơ hồ hình thành nửa vương quốc độc lập.
Mắt thấy nếu không kịp thời chỉnh đốn, Lục Áo sẽ độc lập, triều đình cuối cùng quyết định phải cho nhà An Bội biết điều một chút. Nhưng đến lúc làm mới phát hiện, đám quan lại an nhàn mấy đời, đã biến thành một đám mọt gạo (ý chỉ ăn rồi chờ chết), đừng nói họ còn tác dụng gì, ngay cả bảo đi còn đi không nổi...
Bị người trong nhà dùng đủ lý do từ chối, thật ra là sợ đám bỏ đi này làm hỏng cục diện, đại nhân Quan Bạch bổ nhiệm con của đệ nhất võ tướng Nguyên Lại Tín là Nguyên Lại Nghĩa làm Lục Áo Thủ, ra lệnh cho y chỉnh đốn tình hình Đông Bắc. . . Đối với việc tập đoàn võ sĩ nổi dậy, Quan Bạch thật ra rất kiêng kị, nhưng không còn cách nào khác, đám quan lại đã nát đến không còn gì, giống như trong công việc nội bộ, chỉ có thể trông cậy vào những quan viên tầng dưới, ở quân sự, ngoại trừ tập đoàn võ sĩ mới xuất hiện, thì không có lựa chọn nào khác. . .
Nguyên Lại Nghĩa là con cháu hoàng tộc, nhưng gia tộc y chính thức phát triển, là khi tổ tiên của y bắt đầu tòng quân. Không có biện pháp, người nhà Đằng Nguyên ngày càng nhiều, lấy hết tài nguyên của triều đình, không nói con cháu Thiên Hoàng chịu ủy khuất xuống làm bề tôi, vì sinh tồn của bản thân, họ còn phải làm những việc chém chém giết giết này. Kết quả trải qua mấy đời, liền sáng lập danh môn nhà võ “ Thanh Hòa Nguyên thị”!
Nguyên Lại Nghĩa vừa đến Lục Áo, An Bội Lại Thì dựa vào uy danh của Thanh Hòa Nguyên thị, lập tức cúi đầu thoả hiệp, tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, không dám không tuân theo. Y thấy rất rõ ràng, triều đình tuy lo lắng họ An Bội, nhưng càng sợ họ Nguyên khống chế Lục Áo. Dù sao họ An Bội xuất thân thấp kém, chỉ có thể gây sức ép ở Đông Bắc, nếu để họ Nguyên chiếm cứ Lục Áo..., có tin bọn họ lập tức khiêu chiến với Đằng Nguyên gia hay không?
An Bội Lại Thì quả đoán không sai, tháng tám năm Thiên Hỉ thứ tư, cũng chính là năm Gia Hựu đầu tiên của Đại Tống, Nguyên Lại Nghĩa cũng kết thúc nhiệm kỳ, triều đình lập tức bổ nhiệm người nhà Đằng Nguyên tiếp nhận chức vụ, không hy vọng y ở lại Lục Áo. Không ngờ Nguyên Lại Nghĩa ác hơn, ngay trước khi nhường lại chức vị, đột nhiên tâu An Bội Lại Thì mưu phản!
Điều này khiến cho tân nhậm Lục Áo Thủ Đằng Nguyên Lương Cương sợ hãi, gã gào khóc không chịu nhậm chức, thậm chí dùng cái chết ép buộc, khiến triều đình không thể không để lại chức vụ cho Nguyên Lại Nghĩa.
Đằng Nguyên Kinh Thanh cho rằng, kỳ thật Quan Bạch luôn đề phòng sự bàn tính như ý của Nguyên Lại Nghĩa, điều này từ việc triều đình vẫn luôn không đưa quân đến trợ giúp mà chỉ hờ hững nhìn Nguyên Lại Nghĩa huy động binh lực nhà mình tấn công nhà An Bội, có thể đoán được chút manh mối – rõ ràng họ đang toạ sơn quan hổ đấu (ý là xem rõ thế cục rồi mới hành động) mà thôi!
Hơn nữa, sau khi suy ngẫm từ việc đã qua, Quan Bạch có ý muốn chiêu hàng An Bội Lại Thì, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu ban đàu gã đồng ý gia nhập nhà An Bội. Nhưng không ngờ Nguyên Lại Nghĩa lại dùng kế ly gián loại bỏ An Bội Lại Thì, hai bên liền rơi vào tình thế không chết không thôi. Chưa kể An Bội Lại Thì chết quá bất ngờ, không thể dạy hai đứa con trai cho tốt, kết quả hai tên anh rể của gã, thật quyết tâm cùng triều đình chơi tới cùng!
Ở cuộc chiến Hoàng Hải, Nguyên Lại Nghĩa thất bại nặng nề, khiến triều đình thấy được thực lực khủng bố của nhà An Bội, mà An Bội Trinh Nhâm cùng An Bội Tắc Nhâm có thái độ dứt bỏ quan hệ, làm đám quan lại quyền quý quen sống ỏng ẹo sợ hãi, cuối cùng phải nới lỏng dây thừng thắt họ nhà Nguyên, để bọn họ nhanh chóng khôi phục thực lực.
- Ha ha ha ha. . .
Trần Khác nhịn không được cười ha hả.
- Còn cười!
Liễu Nguyệt Nga dùng tay nhéo hắn nói:
- Ta sợ muốn chết... ngươi còn cười. . .
- Ha ha ha, để cho ta cười xong. . .
Trần Khác suýt cười đau cả hông, thấy Liễu Nguyệt Nga chuẩn bị sư rử gầm, hắn mới dừng lại nói:
- Là ai nói với cô, hôn một cái sẽ mang thai vậy?
- Chẳng lẽ không phải?
Liễu Nguyệt Nga trừng mắt nói:
- Bà nội ta luôn nói như thế. . .
Trần Khác cười ôm bụng, sau đó nói cho nàng biết làm cách nào để nam nhân cùng nữ nhân có thể tạo ra người thứ ba, Liễu Nguyệt Nga nghe xong vô cùng ngại ngùng. Cuối cùng có chút u oán nói:
- Thế ngươi còn đắn đo điều gì?
- Ta thì có điều gì để mà băn khoăn.
Trần Khác cười tủm tỉm, vuốt ve khuôn mặt đỏ chót của nàng:
- Ta chỉ muốn cho nàng một đêm hoàn mỹ mà thôi. . .
- Đáng ghét.
Liễu Nguyệt Nga nói xong, liền hôn lướt qua khuôn mặt của hắn, ngượng ngùng nhìn hắn nói:
- Ngươi thật ngốc, sẽ không có đêm nào hoàn mỹ như đêm đó. . .
Hai người đang nói ngọt với nhau, đột nhiên ngửi thấy mùi thịt truyền đến, sắc mặt Trần Khác lập tức thay đổi, đi theo mùi hương đến phần sân của đám thị vệ. Phát hiện đám này vì quá thèm ăn thịt nên thuận tay bắt mấy con chó đem về, cạo lông rửa sạch, bỏ vào nồi luộc còn nêm thêm chút muối. . .
- Lớn mật, cũng dám ăn vụng sau lưng ta!
Trần Khác tức giận nói, sắc mặt đám thị vệ liền ảm đạm, lại nghe hắn đổi giọng nói:
- Để lại hai cái cẳng cho ta. . .
----------------------------
Bọn thị vệ cười lớn, thì ra đại nhân cũng muốn ăn thịt đến phát điên rồi.
Bọn Trần Khác mới không ăn thịt nửa tháng, liền trộm chó của người ta thịt ăn, thế nhưng có không ít quan viên Nhật Bản rất cực đoan, không chỉ ăn chay cả đời, còn rất tin vào mấy lời nói dối của hòa thượng, hoàn toàn không ăn đồ ăn, mỗi ngày ngoài ăn cơm thì chỉ có nước cơm, miễn cưỡng lắm mới bỏ thêm chút muối. . . Thật sự quá dễ nuôi rồi!
Nhưng không thể vì thế mà nói bọn họ đơn giản, đơn giản, dùng hai chữ này tức làm hoen ố triều đại Bình An. Tuy ăn uống có hơi nhạt nhẽo, nhưng yêu cầu của bọn họ về đồ ăn, dụng cụ pha rượu cùng dụng cụ ăn uống rất cao, tất cả phải mạ vàng quét nước sơn, phải xa hoa, hoàn cảnh cùng ý cảnh cũng phải đạt đến đỉnh cao, đình thuỷ tạ là cơ bản, âm nhạc cùng múa nhất thiết phải có. . . Đây chính cách thức sinh sống của Nhật Bản, đồng thời đó cũng bắt đầu cho kiểu ăn, bày bên trong một mâm đồ ăn lớn chỉ có đúng một đũa thức ăn.