Nhất Phẩm Giang Sơn
Chương 6306 : Sứ liêu
Ngày đăng: 01:25 20/04/20
- Như vậy là đủ rồi.
Trần Khác đưa chung rượu lên nói :
- Trì lão bản cung cấp tin tức có trợ giúp rất lớn, tại hạ khắc sâu trong lòng. Nếu đại quan nhân xem trọng tại hạ, hay là chúng ta kết giao bằng hữu, từ nay xem như là huynh đệ, Trì lão bản thấy thế nào ?
- Đại nhân dọa chết tiểu nhân rồi.
Trì Vân Sơn vui mừng nói:
- Nào dám, nào dám?
- Làm gì mà có nhiều quy củ như vậy, quyết định như vậy đi!
Trần Khác cười lớn, nâng ly cạn chén với lão, không nhắc đến những việc phiền não kia nữa… Bữa tiệc kết thúc, Trì Vân Sơn bị Trần Khác chuốc rượu say mèm. Tửu lượng của lão cũng không thấp, nhưng Tiên Lộ tửu rất mạnh, nhất thời không có chừng mực nên đã say quắc cần câu.
Nhờ Truyền Phu đưa Trì lão bản về, trong phòng cũng chỉ còn có Trần Khác và Khinh Mị Nhi.
Khinh Mị Nhi cũng không có tiến lên, mà ngồi ở chỗ kia cười khanh khách nhìn Trần Khác. Bởi vì cũng uống một chút rượu, hai gò má của nàng đỏ như ráng chiều, nhìn qua cực kỳ kiều diễm ướt át, rất mê người.
- Còn không qua đây ngồi?
Trần Khác nâng chén trà lên súc miệng nói.
- Có chỗ nào ngồi đâu.
Khinh Mị Nhi nhăn nhó nói.
Trần Khác vỗ vỗ đùi.
- Xấu lắm…
Khinh Mị Nhi mặt càng đỏ hơn:
- Đại nhân làm sao mới đi ra ngoài vài năm, đã học được thói xấu rồi.
- Không có nghe nói sao?
Trần Khác lặng lẽ cười:
- Tham gia quân ngủ ba năm, heo mẹ cũng có thể so với Điêu Thiền.
- Công tử nói ta là gì ?
Khinh Mị Nhi sắc mặt nhất thời trầm xuống.
- Ta chính là vừa so sánh nàng với Điêu Thiền, ta thấy dường như còn giống Thường Nga.
Trần Khác duỗi cánh tay ra cười, kéo nàng vào trong lòng nói :
- Nàng lại đây đi.
Khinh Mị Nhi liền thuận thế như cánh bướm, ngồi ở bên đùi của Trần Khác. Ôm cổ của hắn, âm thanh nhu mì nói :
- Gia, nô gia nhớ chết đi được…
- Hiện giờ nàng cũng là một hoa khôi nương tử rồi.
Cảm thụ được thân thể mềm mại đàn hồi kinh người, Trần Khác lập tức có phản ứng, tay khẽ vuốt nhẹ vòng eo nàng nói :
- Nói như vậy không bị giảm giá trị đi.
- Vẫn bị hạ thấp giá đây này…
Khinh Mị Nhi thẹn thùng cười, chậm rãi ghé sát vào lỗ tai hắn. Chóp mũi nóng bỏng dán vào tai của Trần Khác, âm thanh như muỗi nói :
- Nô gia vẫn còn giữ lại thân thể cho công tử mà…
- Hả?
Trần Khác dừng tay lại, thanh âm có chút biến đổi nói:
- Chuyện này là thật sao?
- Người thật là.
Khinh Mị Nhi khẽ cắn nhẹ dái tai của hắn nói:
- Công tử sao không tự mình chứng thực …
Cả người Trần Khác nhất thời nóng lên. Hắn nhìn chăm chú vào hai mắt của Khinh Mị Nhi, con ngươi của nàng khiến người khác hồn xiêu phách lạc, long lanh mọng nước, có thể cuốn người khác rơi sâu vào trong đó. Tay của hắn chậm rãi chuyển từ vòng eo của Khinh Mị Nhi lên trên, đến ngực mềm mại rồi chuyển qua cằm. Khinh Mị Nhi sắc mặt ngày càng đỏ, nhưng cũng không cử động. Hai mắt ngấn nước, khóe miệng cười yêu mị đến tiêu hồn, dường như là cổ vũ, lại dường như là chờ đợi được sủng hạnh.
Đang lúc hai người tính tiến thêm một bước giao lưu, Truyền Phú đui mù ngu ngốc kia lại mở cửa đi vào, thấy vậy thì ai ôi một tiếng rồi nhắm mắt nói:
- Ta cái gì cũng không thấy.
Nói xong thì lui ra ngoài:
- Hai người cứ tiếp tục, tiếp tục đi.
Tuy rằng cửa đóng lại ngay lập tức, nhưng không khí hầu như đã bị phá hỏng. Trần Khác hôn nhẹ cổ tay Khinh Mị Nhi, hạ giọng nói:
- Nàng cũng biết mấy việc đó?
- Biết rồi thì có ích gì đâu?
Khinh Mị Nhi khẽ tựa đầu vào vài hắn nói:
- Đều là những nhân vật không thể chọc vào.
- Xem ra nàng đúng là đã biết.
Trần Khác vuốt ve bàn tay nhỏ bé của nàng nói:
- Nói một chút đi.
- Muốn đấu sao?
Khinh Mị Nhi dịu dàng nói.
- Ai gọi ta, ta đấu với người đó.
Trần Khác âm thanh lạnh lùng nói.
- Ta cũng không phải gạt công tử, chỉ là sợ công tử gặp rắc rối thôi.
Khinh Mi Nhỉ nhẹ nhàng thở dài nói.
- Ta biết.
Trần Khác ôm chặt nàng một chút nói:
- Nàng là thật tâm theo ta.
- Biết là tốt rồi.
Khinh Mị Nhi trong mắt đầy vui mừng nói :
- Lúc này, làm sao để cứu được Lục Lang ra mới là việc chính.
- Lục Lang nhất định sẽ không có chuyện gì.
Trần Khác nói:
- Nhưng nàng nói cho ta biết, là ai muốn hại ta. Ta không muốn lần sau bọn chúng tới hại ta, ta còn phải nhờ người khác tới báo cho biết.
- Nô gia cũng vừa mới nghe được thôi.
Khinh Mị Nhi thấp giọng nói:
- Công tử cam đoan với ta phải lượng sức mình, nô gia cũng không muốn hại công tử.
- Được, ta cam đoan.
Trần Khác gật đầu nói:
- Cùng lắm thì ta nhịn một chút, chỉ cần ẩn nhẫn qua cửa này, ta liền đem trả cho bọn họ lại từng miếng từng miếng…
- Ta nghe nói, mối quan hệ giữa Tiêu Thiên Dật và Hà Tể tướng là do Nhữ Nam quận vương bát tử Triệu Tông Sở làm cầu mối.
Dưới sự truy hỏi của Trần Khác, Kinh Mị Nhi cuối cùng cũng đem những việc đã biết nói ra hết:
- Thật ra năm đó Triệu Tông Sở cũng không lo động tới hậu đài. Xảy ra việc Triệu Tông Hán, y bất quá chỉ là chó săn thôi.
Trần Khác khuôn mặt âm trầm lại, quả nhiên trực giác mình chính xác. Có mối hận lớn với mình như vậy, lại có năng lực lớn như vậy, ngoại trừ đám huynh đệ Triệu Tông Thực kia thì cũng không còn ai. Triệu Tông Sở bị mình phá hủy Vô Ưu động, đoạt đi mấy chục triệu bạc, khẳng định hận không thể đem mình đi ăn tươi nuốt sống.
- Tuy nhiên, y có đầu óc như vậy sao?
Trần Khác nhướn mày nói. Chuyện này nhìn bên ngoài dường như là tình cờ xung đột, nhưng lại đưa đến những phản ứng dây chuyền phía sau đầy bất ngờ. Hơn nữa dưới tình huống nước Liêu uy hiếp tống tiền Đại Tống, đúng thật là vạch áo cho người xem lưng. Nếu cuối cùng triều đình không thể đứng vững trước áp lực, ký kết minh ước mất đất nhục nhã, thì hoàn toàn có thể đổ trách nhiệm lên đầu người Trần gia. Một là người Trần gia không biết bình tĩnh, gây mâu thuẫn mới khiến cho người nước Liêu nhân cơ hội gây áp lực.
Đến lúc đó, người Trần gia không chỉ phải chết, còn phải thay triều đình chịu tiếng xấu.
Chiêu này nhìn như bình thường không có gì lạ, nhưng thật ra che đậy dã tâm ngập trời, thật sự là một trò mà xã hội đen có thể nghĩ ra được sao?
- Lại nói tiếp.
Khinh Mị Nhi ấp a ấp úng nói:
- Nhữ Nam quận Vương tứ tử Triệu Tông Phụ đúng là đã xem trọng Đỗ đại gia lâu rồi, đau khổ theo đuổi nhiều năm, ai cũng biết… Triệu Tông Phụ còn được gọi là tiểu Gia Cát.
- Nàng còn chứng cứ gì không?
- Chuyện xảy ra ba ngày trước, Tiêu Thiên Dật và Triệu Tông Sở ăn cơm ở Thiên Hương lầu.
Khinh Mị Nhi nói:
- Trong bữa tiệc, bọn họ có tùy tùng canh phòng rất chặt chẽ.
Trần Hi Lượng đương nhiên là dùng gia pháp để chăm sóc, nhưng Trần Lục Lang từ nhỏ tập võ, gân cốt như sắt thép. Mỗi lần bị đánh còn ngại chưa đủ, thế nào cũng tìm cục gạch đập vào đầu một cái, “bốp” một tiếng, gạch liền nát rồi mà đầu thì không bị gì… Làm Tiểu Lượng ca tức giận vô cùng! Trực tiếp đập đầu vào tường.
Đánh không có tác dụng, Trần Hi Lượng đành phải cùng y giảng đạo lý. Ông nói, con xem nhà chúng ta hai đời chúng ta bảy khẩu, sáu khẩu đều là tiến sĩ. Tam ca của con còn là Trạng Nguyên. Nếu con thi không đậu không phải là xấu mặt lắm sao?
Ai ngờ Lục Lang lại trợn trắng mắt nói: “Sáu tiến sĩ rồi còn không biết dừng? Cha đây đã là một thế phiệt rồi có biết không. Con nếu đi thi thêm một tiến sĩ nữa, chúng ta sẽ rất viên mãn, trăng tròn thì sẽ khuyết. Xui xẻo lắm, con đây là vì Trần gia mà đành hy sinh...
Trần Hi Lượng lại lấy đầu đập vào tường.
Hôm khác lại đổi phương thức khác hỏi:
- Con vì sao không học văn mà học võ?
- Có thể dựa vào văn thu lại Yến Vân, bình định Tây Hạ sao?
Lục Lang khinh thường nói.
- Ôi!
Trần Hi Lượng thở dài nói:
- Con nói đúng, nhưng sự thật là như thế. Đây là thiên hạ của văn nhân. Con xem Ngũ ca của con cũng muốn bảo vệ quốc gia, nhưng trước tiên huynh con đậu tiến sĩ, sau đó mới đi học thao lược binh pháp. Đây mới chính là chính đạo.
- Nếu phải theo võ, cần gì phải làm điều thừa, chiếm một cái danh ngạch của người ta?
Lục Lang lắc đầu nói:
- Một lần thi lớn, có hơn mấy trăm tiến sĩ, có bao nhiêu người được như cá vượt long môn đâu. Chúng ta nhiều thêm một mình con cũng như vậy, ít đi một mình con cũng như thế. Vì sao không cho người ta một chút cơ hội đi?
Trần Hi Lượng trực tiếp phun ra một ngụm máu. Vì bảo đảm tính mạng của mình, ông cũng không dám đi tìm thằng nhóc này khuyên đọc sách một lần nữa.
Trần Hi Lượng vừa không làm gì được, Lục Lang thì lại càng hăng hái. Vẫn chưa đến mười tám tuổi nhưng ở Khai Phong phủ cũng rất có một chút tiếng tăm. Cái gì mà lãng tử đệ, Đồ nhi phố phường, sư gia quyền thủ, hòa thượng đạo sĩ, thậm chí sĩ hoạn nhân gia, thậm chí là nội đình cung nhân… Tam giáo cửu lưu các loại y đều kết giao, thật sự rất nổi tiếng!
Lần này Trần Lục Lang trên đường hành hung đánh chết người Liêu, càng làm danh tiếng của y đẩy lên một độ cao mới. Nghe nói mỗi ngày bên ngoài Hình Bộ nha môn đều có khoảng trăm người đứng xếp hàng đưa cơm cho y. Còn có người muốn dùng một số tiền lớn đưa y ra ngoài. Không thể ra ngoài cũng yêu cầu y ở bên trong được thoải mái.
Cho nên Tiểu Lượng ca nghĩ đến đứa con bị chịu khổ trong lao là sai lầm rồi…
Trong sân riêng ở khu độc viện thuộc Hình bộ nha môn.
Sân riêng không lớn không nhỏ, khoảng ba trượng vuông. Trên mặt đất có khóa đá, tạ, còn có một cái cọc mộc nhân dựng đứng.
Trần Lục Lang cời trần nửa thân trên, lộ ra các cơ bắp rắn chắc cân đối, đang đánh lên các bộ vị của mộc nhân. Cùng với các âm thanh vang lên trầm thấp, động tác của y càng ngày càng nhanh, cho đến lúc mắt thường không thể phân biết được.
Trong sân, có vài nha dịch mang theo đồ ăn, trừng to mắt xem vị thiếu gia này tập võ, không dám gây ra chút động tĩnh nào. Cho đến khi Lục Lang đánh xong một bộ võ thuật, cả người mồ hôi chảy ròng ròng, bọn họ mới vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Trần Lục Lang chậm rãi xoay người lại, lập tức có hai nha dịch đi lên. Mội người lấy khăn lau mồ hôi cho y, một người cởi bỏ vải bố quấn ở hai tay cho y. Chờ y mặc thêm bộ quần áo của võ sư, nha dịch trong phòng cũng dọn xong chén đĩa.
Trần Lục Lang đi vào trong nhà, ngồi trên ghế nói:
- Hôm nay là ai đưa cơm?
Vùa hỏi vừa gặm lấy gặm để, không cần dùng đũa, trực tiếp cầm lên xé ra ăn.
- Không phải ai đưa hết, mà là mấy người chúng ta kiếm tiền đãi ngươi một bữa này.
Vài tên nha dịch cười nói:
- Mấy ngày nay các huynh đệ đi theo ngươi được ăn ngon, thật sự rất áy náy.
- Cần gì khách khí, cũng không phải ta cho các ngươi.
Trần Lục Lang vừa cầm lấy con gà quay, vừa cười nói:
- Muốn cám ơn thì cám ơn bọn họ đi.
- Ân tình sau này vẫn không thể trả được?
Bọn nha dịch cười nói:
- Hơn nữa, bọn họ nhiều người như vậy, chúng ta không trả được, nhân tình này sẽ tính trên người ngươi.
- Giảo hoạt đúng là giảo hoạt a.
Trần Tháo ăn đến mức tay đầy dầu mỡ, cười ní:
- Gà này ăn ngon thật, mua ở chỗ nào vậy?
- Hiếm thấy có nơi nào mà ngươi không biết a.
Bọn nha dịch cười nói:
- Cửa hàng bên ngoài của Lý gia ở Bách Định môn làm. Hậu viện nhà gã có một cái giếng, nước đặc biệt ngọt. Gà đã nhổ long, thả trong giếng một ngày một đêm, cho nước giếng ngấm vào, cho nên cũng có vị ngọt, ăn ngon.
- Ừ, nghe nói nhưng chưa đi qua.
Trần Tháo cười nói:
- Mai mốt sẽ đến xem thử.
- Đi cũng vô ích thôi, nhà bọn họ ngày chỉ nấu bốn mươi con gà. Nấu xong sẽ phong lò, tất cả đều bị các gia đình giàu có đặt hết rồi, muốn mua cũng không thể mua được.
- Vậy các ngươi làm sao mua được?
- Đầu lĩnh chúng ta là con rể của Lý gia…
Bọn nha dịch cười ầm ầm nói.
- Hôm sau cho người đưa sang nhà ta mấy con đi!
Trần Tháo vứt xương còn thừa của con gà vừa ăn xong, rồi bốc một món trong khay nói:
- Được không
- Người khác nhất định không được, nhưng ngươi lên tiếng thì không có cũng phải có.
Đầu lĩnh cười nịnh nói:
- Ngươi muốn mấy con?
- Ta cũng không muốn làm ngươi khó xử.
Trần Tháo suy nghĩ một chút nói:
- Cha ta và mẹ kế ta một con, ba anh em ta một con, còn có chị dâu và chất nữ ta, ba con đi.
- Được.
Đầu lĩnh cười cười nói:
- Sáng mai, ta sẽ cho người đưa tới quý phủ.
Lục Lang ăn căng bụng, thở dài một hơi nhẹ nhõm nói:
- Ăn thật là sảng khoái! Đúng thật là đáng giá.
Xong lại giương cặp mắt lên nhìn vài nha dịch nói:
- Nói đi, mời ta bữa cơm này, có phải là tiễn đưa ta không?
- Ngươi thật là lợi hại, vừa đoán là trúng!
Bọn nha dịch gật đầu cười nói.
- Vậy đi thôi.
Lục Lang đứng lên nói:
- Đừng bõ lỡ thời điểm khai đao. Ta buổi tối còn muốn đến nhà Diêm vương ăn cơm.
- Ôi…khai, khai đao?
Bọn nha dịch đầu tiên là sửng sốt, sau lại chợt cười rộ lên nói:
- Ngươi sẽ không nghĩ đây là cơm chém đầu chứ?
- Chẳng lẽ không phải?
Lục Lang liếc bọn họ bằng nửa con mắt nói.
- Đương nhiên không phải.
Bọn nha dịch cười đến chảy nước mắt nói:
- Còn tưởng rằng ngươi đoán hay lắm. Chúc mừng Lục Lang ngươi rồi, ngươi có thể trở về nhà.
- Ah…
Trần Lục Lang vuốt vuốt đầu, trầm mặc một lúc nói:
- Vậy các ngươi tiếp cận ta làm gì?
- Ngươi phải về nhà rồi, đám bọn ta chẳng lẽ không thể đưa tiễn?
- Hắc, ta thấy là muốn trêu chọc ta.
Trần Lục Lang đá liên hoàn vào mông bọn họ nói:
- Sau này nhất định phải đến Nhất Phẩm lâu, một người cũng không thể thiếu. Ta phải trả lại các ngươi!