Nhất Phẩm Giang Sơn
Chương 7314 : Tạm biệt, Da Luật Hồng Cơ
Ngày đăng: 01:25 20/04/20
- Trở về phòng ngự!
Trần Trung hét lớn nhắc nhở đội viên.
Thời gian còn đủ để đối phương tấn công một lần cuối. Mà chiến mã của Trần Khác đã mệt mỏi hết sức, không thể chiến thêm một lần nữa.
Người Liêu cũng điên rồi, bất kể sống chết lao tới. Nhưng do toàn bộ người Tống lui về phòng ngự, ngay cả Trần Liêm ở vị trí tấn công cũng quay về hỗ trợ. Đội của người Tống giống như một bức tường dày đặc chặn hết lối tấn công, khiến người Liêu căn bản không thể tiến tới. Mấy lần sút vào gôn đều bị phá hỏng.
Lúc này, đoàn sứ giả triều Tống đứng theo dõi trận đấu ở bên ngoài, đứng lên hô to:
- Hết giờ rồi, hương đã đốt hết.
Quan viên phụ trách thời gian kia, kỳ thực đã phát hiện hương bị đốt hết. Nhưng y vẫn giả vờ như không nhìn thấy. Hiện tại bị người Tống nói toạc ra, nhiều người theo dõi như vậy, nếu phá hư quy củ, chỉ sợ trận đấu này nếu không thua thì cũng chỉ mang tiếng xấu.
Y đành phải cắn răng gõ chiêng, một tiếng keng vang lên, trận đấu chấm dứt.
Tiếng chiêng vừa vang lên, đoàn sứ giả triều Tống rốt cuộc không kìm nén được kích động, chen chúc nhau chạy vào giữa sân, bao vây đội cầu của mình, liên tục chúc mừng.
Nhìn đối thủ đang ăn mừng, đội bóng hắc kỵ của người Liêu chỉ cảm thấy ủ rũ. Bọn họ xoay người xuống ngựa, quỳ một gối trước Liêu chủ, chờ bị trách tội.
Mặt của Da Luật Hồng Cơ xám đi, dường như rất tức giận.
Sau một lúc lâu, y rốt cục lên tiếng nói:
- Ngươi, lại đây!
Trần Khác cho người dẫn Bạch Ảnh đã mệt mỏi không chịu nổi trở về chăm sóc. Rồi xoay người đi tới trước ngựa của Da Luật Hồng Cơ, ôm quyền thi lễ nói:
- Trong lúc thi đấu có nhiều điều bất kính, mong bệ hạ tha thứ.
Thiên tử giận dữ, máu chảy thành sông. Nếu Da Luật Hồng Cơ thực sự nổi giận, vậy thì nhóm sứ đoàn cũng không có quả ngon mà ăn.
Trần Khác xin lỗi nhìn như thành khẩn, nhưng lại nhấn mạnh bốn chữ ‘Trong lúc thi đấu’, có ý nhắc nhở Liêu chủ, chính ngươi chả nói ‘Trên sân đấu không có Hoàng đế’ đấy sao?
- Đội bóng của quả nhân thua, không phải vì kém các ngươi, mà vì cái mồm thối của ngươi.
Liêu chủ đã nhẫn nhịn nửa ngày, lúc này liền phát tác. Y trầm giọng nói:
- Ngươi chơi bóng thì cứ chơi bóng, việc gì phải nói những điều không cần thiết? Giống như con nhặng bay quanh, làm cho người ta làm thế nào có thể tập trung tinh thần chơi bóng cho được?
Được phần hời còn khoe mẽ, khẳng định xảy ra chuyện. Trần Khác đầy vẻ bất đắc dĩ nói:
- Tài nghệ không bằng người, chỉ có thể dùng hạ sách này, nhằm quấy nhiễu tinh thần của bệ hạ. Mong rằng bệ hạ rộng lượng…
- Thắng cũng không vinh quang!
Da Luật Hồng Cơ hừ một tiếng.
- Đúng, thắng cũng không vinh quang…
Trần Khác mặc kệ cho y xả giận.
Nhưng vẫn là thắng nha… Da Luật Hồng Cơ nghĩ đến điều này, tự nhủ mình việc gì phải tốn thêm miệng lưỡi? Liền hừ một tiếng, thúc ngựa rời đi.
- Cung kính bệ hạ!
Trần Khác ôm quyền thi lễ...
Trở lại doanh trướng, người Tống đương nhiên là muốn tổ chức ăn mừng, chúc mừng trận chiến thắng này. Thắng lợi này có ý nghĩa rất là trọng đại.
Khuôn mặt lúc nào cũng nghiêm túc của Triệu lão phu tử, giờ này cười thành đóa hoa. Từ trước tới nay ông ta đều tự coi mình là thanh cao, khinh thường tiếp xúc với quân tốt. Nhưng hôm nay lại lên sân khấu mời rượu từng đội viên. Liên tục xưng hô Anh hùng" Tráng sĩ " Hảo hán !
Triệu Tông Tích thì kích động đến nỗi xưng huynh gọi đệ với bọn họ. Liên tục vỗ ngực cam đoan, chắc chắn sẽ thỉnh triều đình ban thưởng lớn cho bọn họ.
Y là thật tâm cảm kích những người đội viên này. Gọi bọn họ là ân nhân cứu mạng cũng không đủ.
Đợi y hết kích động, mới phát hiện trong đám người không thấy bóng dáng của Trần Khác. Liền khẩn trương hỏi Trần Trung:
- Đại nhân của các ngươi đâu?
- Ở chuồng ngựa…
Trần Trung trầm giọng nói:
- Đa Nạp có vẻ không xong…
- A..
Tâm tình của Triệu Tông Tích trở nên trầm xuống. Y biết, Trần Khác rất yêu quý con ngựa kia.
Mỗi ngày trước khi cưỡi Đa Nạp ra ngoài, Trần Khác đều nói chuyện thân mật với nó một hồi. Dùng bã đậu ngon nhất tự tay cho nó ăn. Sau khi trở về thì cho nó ăn gạo trắng, giúp nó lau mồ hôi, lại tự mình tắm rửa cho chú ngựa.
Không ít người ngầm cười hắn yêu ngựa mà thành si. Ngựa sao có thể hiểu được những lời người nói?
Nhưng hôm nay, ở thời khắc thắng bại, Đa Nạp giống như ngựa thần, cú nhảy của nó khiến tất cả mọi người đều bị đứng tim. Bọn họ đều không nghĩ ra, ngựa làm sao có thể nhảy được cao đến thế. Hay là quả thật ngựa và người có thể tương thông với nhau…
Trong chuồng ngựa, ánh đèn le lói. Trần Khác ngồi ở trên đống cỏ, Đa Nạp thì nằm gần hắn. Có một tấm thảm đắp trên mình nó, Đa Nạp có vẻ ủ rũ, cái đầu của nó vô lực buông xuống.
Trần Khác nhẹ nhàng dùng tay vuốt lông bờm cứng rắn của nó. Một tay thì cầm bã đậu thơm ngào ngạt đút cho nó ăn. Nhưng Đa Nạp không thể ăn vào. Người và ngựa nhìn nhau. Trần Khác nhìn vào đôi mắt lớn mà vô thần kia của nó. Chỉ thấy tràn đầy thống khổ và bất lực. Trong lòng hắn cực kỳ khó chịu. Chỉ có thể hát cho nó nghe, nhằm giảm bớt nỗi khổ của nó.
- Thái Nhất cống hề thiên mã hạ. Trạm xích hãn hề mạt lưu giả. Sính dung dữ hề vạn lý, kim an thất hề long vi hữu...
(Bài thơ miêu tả một con thần mã do Thái Nhất dâng cống, ngày đi vạn dặm, chỉ có loài rồng mới sánh được với nó)
Đây là bài ‘Thiên mã ca’ của Hán Vũ Đế, được Trần Khác hát lên để đưa tiễn Đa Nạp, là thích hợp hợp với nó.
- Thực sự chỉ có loài rồng mới sánh được với nó sao?
Thanh âm của Triệu Tông Tích vang lên.
- Đúng vậy.
Trần Khác gật đầu, thấp giọng nói:
- Thú y đã tới khám cho nó, nói rằng mạch máu đã nổ tung, vô phương cứu chữa.
Vừa nói tới từ cuối cùng, thanh âm của hắn trở nên nghẹn ngào.
- Hóa ra ngựa cũng có lúc mệt quá mà chết…
- Ngươi mới hơn hai mươi tuổi, cần gì học người khác không quan tâm hơn thua?
Trần Khác cười nói:
- Có phải vì không muốn thua Triệu Tông Thực phải không? Kỳ thực, tên đó chỉ biết giả bộ mà thôi.
- Triệu Tông Thực…
Nhắc tới cái tên này, tâm tình của Triệu Tông Tích trở nên buồn bã:
- Số mệnh của y thật tốt.
Y cảm thán điều này đã không phải ngày một ngày hai rồi. Nhưng hôm nay cảm thán như vậy là vì cảm thấy buồn bực, mắt thấy đại công sắp cáo thành, lại bị làm hỏng.
- Nói gì vậy.
Trần Khác nhẹ giọng an ủi:
- Không cần phải quá tham lam. Lần này công lao của ngươi đã lớn rồi, không cần phải tăng thêm tiền cống nạp, đã là công lớn khó có được, ai cũng không thể đoạt được của ngươi. Khi trở về quốc nội, chắc chắn ngươi sẽ danh dương thiên hạ. Sự kiên trì và dũng khí của ngươi, cũng sẽ khắc sâu vào tâm trí của quan gia và nhóm tướng quốc.
- Đáng tiếc…
Triệu Tông Tích rốt cục cảm thấy dễ chịu một chút, rồi lại giận dữ nói:
- Chỉ vì Da Luật Hồng Cơ đột nhiên động kinh, nếu không…
- Không có nếu không. Đây là kết quả tốt nhất rồi.
Trần Khác lắc đầu, bình tĩnh nói:
- Từ ‘Hoàng thúc’, ‘Hoàng chất’ đổi thành Hoàng đế nam, bắc triều, không phải là không thể thừa nhận. Trên thực tế, trong triều có rất nhiều đại thần, cảm thấy nhục nhã khi xưng hô với di địch là huynh đệ.
Dừng một chút lại nói:
- Nhưng, việc này không phải là chuyện chúng ta nên đáp ứng. Nếu chúng ta nhận trách nhiệm này, nhất định sẽ có người công kích chúng ta là kẻ làm nhục quốc thể. Nếu chúng ta kiên trì, lại sẽ có người nói chúng không biết biến báo.
- Tóm lại, làm thế nào cũng là sai. Cho nên chúng ta phải cảm ơn Liêu chủ, đã giải quyết cho chúng ta một nan đề.
Nói xong, hắn cười cười:
- Sau khi trở về, chúng ta đem những điều đàm phán báo cáo cho triều đình. Ta tin rằng việc chúng ta bức bách Liêu chủ như vậy, sẽ không có kẻ nào dám đứng ra nói xấu.
Thấy Trần Khác đã giúp mình suy nghĩ thấu đáo như vậy, trong lòng Triệu Tông Tích liền cảm thấy ấm áp. So với canh giải rượu còn tốt hơn. Y lộ ra vẻ tươi cười nói:
- Những lời khuyên của ngươi, khiến ta nghĩ thoáng ra. Cuối cùng là không có phí công đi chuyến này.
- Đúng vậy.
Trần Khác gật đầu nói:
- Nhanh chóng thu gọn đồ đạc đi. Yến hội đưa tiễn chúng ta sắp bắt đầu rồi.
- Ừ!
Triệu Tông Tích gật gật đầu, cảm kích nhìn Trần Khác nói:
- Huynh đệ tốt…
- Điên…
Trần Khác nhún nhún vai, cả người nổi da gà…
Liêu chủ đang ngồi trong lều lớn màu vàng của y, mở thiết yến đưa tiễn Tống đoàn.
Mặc kệ kết quả của cuộc đàm phán như thế nào, ba người Trần Khác đều xứng đáng được người Liêu kính trọng. Mấy tháng này, từ phong độ, tài học, tới sự trung thành, bọn họ đều tạo một ấn tượng sâu sắc tới người Liêu. Đương nhiên, còn có trận bóng trọn đời khó quên kia…
Cho nên tiệc đưa tiễn mở vô cùng long trọng. Không chỉ bày đầy tiệc rượu trong lều, ngoài lều còn có đồ ăn xếp cao như núi. Hàng nghìn nô buộc qua lại bưng bê rượu thịt, liên tục không ngừng.
Người hầu dẫn theo đoàn sứ giả người Tống đi vào lều lớn màu vàng. Trong này đã ngồi đủ những nhân vật trọng yếu của Liêu quốc như Hoàng đế, Hoàng hậu, Hoàng thái thúc, và các nhân vật liên quan…
Quốc yến xa hoa nhất của người Liêu chính là giống như vậy. Đương nhiên món ăn chính vẫn là những món chim chóc vừa tanh vừa hôi. Cái này không thay đổi, chỉ có thể nói so với yến tiệc bình thường chế biến càng tinh tế hơn một chút mà thôi. Nhưng ẩm thực đều dùng, kim, ngân, ngọc, và hoa quả dại trộn lẫn bánh mứt, người Tống cũng không đến nỗi không no bụng.
Nhạc nghi lễ của yến hội ngược lại thật hiếm thấy, hơn nữa nếu so với triều Tống càng phong phú đặc sắc hơn.
Mỗi một tuần rượu, sẽ có khúc nhạc khác nhau, lần rượu thứ nhất, khèn Tacta nổi lên. Lần rượu thứ hai, lần rượu thứ ba, vũ nữ vào, tỳ bà đơn tấu, bánh, trà, thức ăn vào, tạp kịch đến. Lần rượu thứ năm, không có gì. Lần rượu thứ sáu, thổi khèn, hợp “pháp khúc”. Lần rượu thứ bảy, đàn tranh độc tấu. Lần rượu thứ tám, hát, đánh nhạc. Lần rượu thứ mười, hát, thi đấu vật...
Nghe nói, sắp xếp cả yến tiệc này là đương kim hoàng hậu Tiêu Quan Âm nghĩ ra. Giống như văn nghệ tiệc tối của hậu thế, tiết mục phong phú và đặc biệt, lại kết hợp chặc chẽ với tiệc rượu, bảo đảm khách và chủ vô cùng thích thú, không khí náo nhiệt hẳn lên. Lúc này tranh đấu đã không còn ý nghĩa, hai bên bỏ xuống ân oán, hết lòng hưởng thụ sự tương tụ cuối cùng này.
Đối với người Tống mà nói, có thể trước khi đi nhìn thấy Tiêu Quan Âm trong truyền thuyết cũng xem là may mắn.... Lần trước trên trận đấu bóng chỉ là nhìn thoáng qua, không thấy rõ gì.
Nhưng sau khi nhìn thấy, thi lại khó tránh khỏi thất vọng, vì vị quốc mẫu Liêu quốc này, người mặc trang phục cung đình Khiết Đan khoác kim đeo ngọc, nhìn không rõ dáng vóc thế nào. Trên mặt thoa thêm một lớp phấn lót màu vàng, cũng không nhìn rõ tướng mạo thế nào... Người Tống tới Liêu quốc thời gian không ngắn, đối với phong tục này đã có hiểu biết. Biết trong cô gái Khiết Đan có loại mặt nạ vô cùng kỳ lạ gọi là “Phật trang”, chính là dùng một loại bột phấn màu vàng bôi bên má, vừa có tác dụng dưỡng da, có thể làm làn da tráng nõn như ngọc, lại vừa làm trang sức, nhìn như mặt Kim Phật, xưa gọi là “Phật trang”.
Nhưng nghe nói Phật trang chỉ dùng lúc đông xuân gió rét lạnh vô cùng, con gái vì dưỡng da mới lưu hành loại này. Bây giờ gần mùa hạ, thì không thấy có ai làm như vậy.
Nhưng Da Luật Hồng Cơ rất vui, giới thiệu với các khách nhân triều Tống:
- Các ngươi rất có nhãn phúc, Hoàng hậu xưa nay tính thích thanh đạm, mặt mộc nghênh trời, chỉ lúc đại hôn mới dùng qua Phật trang. Hôm nay vì muốn tiễn quý sứ, Hoàng hậu mới phá lệ một lần.
Nói xong hỏi bọn họ:
- Thế nào, đẹp không?
- Đẹp, đẹp, đẹp.
Tống sứ liền vội vàng cười theo:
- Thần thật sự là quá vinh hạnh rồi!
Nhưng thầm oán:
- Mẹ nó, người Liêu khẩu vị cũng quá nặng rồi...
Trần Khác liếc nhìn Hoàng hậu Khiết Đan trang phục kim diện đó, lại cảm thấy có chút quen mặt. Nhưng người ta là Hoàng hậu, cũng không thể cứ nhìn chằm chằm, cho nên không nhìn nữa. Sau đó nghĩ ngợi, nếu gọi Tiêu Quan Âm, không chừng giống Quan Âm Bồ Tát, thoa kim phấn lên, thì giống như Quan Thế Âm trong miếu rồi...
Lúc này, chính là tới lần rượu thứ tư, tỳ bà đơn tấu, lúc này tiếng nhạc sẽ rất nhỏ để cho chủ khách nói chuyện.