Nhất Phẩm Giang Sơn

Chương 129 : Hạnh phúc ở xa không?

Ngày đăng: 01:20 20/04/20


-Nghệ thuật nấu ăn xưa nay có cách nói “bảy phần là tài cắt tỉa rau quả còn ba phần là xào nấu” và “Không có dao không thành thức ăn”.

Trần Khác như đang chỉ dạy cho Truyền Phú nói:

-Tức là một người đầu bếp đủ tư cách tài cắt tỉa là cơ sở, muốn trở thành một đầu bếp tốt thế nào thì phải luyện tài cắt tỉa tốt như thế.



-Học đồ muốn trở thành một đầu bếp đệ nhất thiên hạ.

Trên mặt Truyền Phú mập tràn đầy vẻ rạng rỡ.



-Vậy phải có tài cắt tỉa đệ nhất thiên hạ!

Trần Khác cũng không đả kích y, lớn tiếng nói:

-Càng phải trả giá bằng lượng mồ hôi đệ nhất thiên hạ.



-Học đồ không sợ khổ!

Truyền Phú kích động nói.



-Được, vậy chúng ta bắt đầu thôi, phải luyện tài cắt tỉa trước đã, đầu tiên phải chọn một con dao tốt!

Trần Khác cũng không phải là nói dối y, công việc đầu tiên của mình sau khi phục viên là đầu bếp, còn đặc biệt học một lớp nấu ăn, nếu không thì cũng không dám dựa vào hai tay mà xào rau như vậy.

-Giai đoạn hiện tại, dao mà cha cậu để lại cũng đủ cậu dùng, có thể tiết kiệm được bước này.



-Từ hôm nay trở đi cậu phải bắt đầu luyện kỹ thuật cắt tỉa, tài cắt tỉa này để có được chút thành tựu phải mất nửa năm.

Trần Khác nói:

-Đương nhiên tình hình của chúng ta hơi đặc biệt, không thể làm từng bước, cho nên mỗi ngày sẽ cho cậu học cấp tốc ba lần, như vậy có thể không chậm trễ.



Lục Lang ở bên cạnh tò mò nghe, nghĩ một lát rồi nói nhỏ với Ngũ Lang:

-Ý của Tam ca có phải là bảo tên béo kia bao luôn cả ba bữa cơm cho nhà ta.







Buổi sáng hôm đó Thái Truyền Phú bắt đầu luyện cắt không khí, Trần Khác yêu cầu y đứng hình chữ T đối diện với khoảng không, tay phải cầm dao, tay trái thì làm động tác đặt rau củ quả, sau đó dùng dao thái lên thái xuống. Lúc đầu y còn cảm thấy rất thoải mái nhưng lâu dần cánh tay mỏi tự nhiên động tác cứ chậm dần.



Ai ngờ Trần Tam Lang ở trong phòng viết chữ, nghe thấy tiếng dao như chậm hơn liền lớn tiếng nói:

-Sao vậy? Ngày đầu tiên đã lười biếng rồi, còn muốn làm đầu bếp đệ nhất thiên hạ không?



-Vâng …

Thái Truyền Phú vội vàng tăng tốc duy trì tốc độ ổn định.



Chặt thái suốt cả một buổi sáng, mệt đến nỗi eo mỏi, lưng đau, chân co rút nhưng lại không dám thả lỏng một phút nào, không chỉ là vì bị Trần Khác mắng mà nếu y sơ ý là cắt vào ngón tay luôn…



Đến trưa Trần Khác mới bảo dừng lại, Thái Truyền Phú ngồi bệt xuống đất, cánh tay phải không thể nào nhấc lên được nữa.
-Một món ăn, tuy rằng ngươi định giá là 8 tiền với việc ngươi định giá là 10 tiền nhưng chỉ tính 80% giá tiền là như nhau, nhưng cảm quan của khách hàng lại hoàn toàn không giống như vậy. Ngươi nghĩ xem khách hàng nhìn thấy trên thực đơn món ăn có 8 tiền và món ăn có 10 tiền cảm giác cái nào sẽ ngon hơn?



-Đương nhiên là 10 tiền.



-Đúng vậy, họ sẽ cảm thấy món ăn này đáng giá hơn, hơn nữa một khi mình giảm giá sẽ có nhiều người tới hơn, mới kiếm được tiền.

Trần Khác cười nói:

-Tự nhiên lại kiếm được nhiều hơn.



-Sư phụ thật xảo quyệt.

Truyền Phú chợt bừng tỉnh nói:

-À không, sư phụ thật anh minh.



-Cái này không gọi là xảo quyệt, chỉ là thủ pháp buôn bán thông thường mà thôi.

Trần Khác nghiêm mặt nói:

-Ngươi phải nhớ kỹ kinh doanh trung thực mới lâu dài được, nhưng cũng phải đánh vào tâm lý khách hàng, như vậy mới có thể kiếm được nhiều tiền hơn.



-Không tệ.

Trần Hi Lượng nghe xong rất tán thành nói:

-Binh pháp có mây, lấy chính hợp tất sẽ kỳ thắng, chính là đạo lý này.



-Học đồ nhớ kỹ rồi.

Truyền Phú gật đầu, vì ở nhà vẫn còn mẹ già, y nói thêm vài câu nữa rồi từ biệt ra về.



Mấy cho con Trần Hi Lượng tiễn y ra ngoài, quay vào trong nhà Trần Khác hỏi:

-Cha, sao cha đột nhiên lại thay đổi công việc vậy?

Hắn cũng là trước bữa ăn mới nghe Trần Hi Lượng nói là ông ta không tới bến thuyền làm việc nữa.



-Lẽ nào cha chỉ biết đẩy xe thôi sao?

Trần Hi Lượng cười ha hả nói:

-Tiểu tử ngươi cũng coi thường cha quá đấy!

Lúc này mới nói chuyện của mình ra:

-Sắp tới thời vụ thu hoạch lương thực rồi, trong huyện thuê một kế toán biết tính biết viết, thời gian trước cha có đi dự tuyển, đã trúng tuyển rồi.



-Thật không? Vậy quả là chuyện đại hỷ rồi.

Nhị Lang và Tam Lang cùng hò reo nói:

-Cha cũng nhịn giỏi thật đấy, bây giờ mới nói ra!