Nhất Phẩm Giang Sơn

Chương 7323 : Bình địa nổi mưa giông

Ngày đăng: 01:25 20/04/20


- Nhưng không thấy Phú tướng công có động tĩnh gì cả?

Triệu Tông Tích lắc đầu nói.

- Ôi, đây chính là quân tử.

Tư Mã Quang than nhẹ một tiếng nói:

- Đạo làm thần tử, tối kỵ nhất là bằng mặt không bằng lòng, Phú tướng công là một gương tốt của thiên hạ, chưa bao giờ khiêu chiến với thánh chỉ.

- Hoàng thượng vì sao không cho Phú tướng công động thủ?

Vấn đề này Triệu Tông Tích vẫn không hiểu.

- Hoàng thượng cũng không khiến cho Hàn tướng công động thủ phải không? Còn có Bao tướng công nữa,

Tư Mã Quang chân thành nói:

- Nếu có được nhiều người ủng hộ từ nhóm tướng công tự mình kết thúc, xét cho cùng sự nguy hại quá lớn. Trong mâm ngoài mâm bày ra ba mươi sáu kế tất nhiên xem không kịp, nhưng triều đình vẫn cứ rối loạn.

Trần Khác chần chừ một chút, cuối cùng hạ giọng nói:

- Trước khi nhằm vào cuộc đấu tranh tuyển chọn tướng tài, có thể sẽ xuất hiện một điểm.

- Hoàng thượng cấm ba vị tướng công tham dự, khiến cho cuộc đọ sức phát sinh hỗn loạn ở chỗ của chúng ta, loạn như thế thì đám tướng công cũng dễ thu xếp. Nếu bọn họ kết thúc, chỉ cần chờ hoàng thượng tới thu thập thôi.

Triệu Tông Tích hạ giọng nói:

- Thật sao?

- Đúng.

Tư Mã Quang vẫn mỉm cười lắng nghe Trần Khác, trầm giọng nói:

- Nếu chúng ta đều qua loa cho xong chuyện, Phú tướng công tính kế một phen cũng chỉ có thể là nước chảy về biển đông thôi.

Tư Mã Quang phân tích đâu ra đấy, Triệu Tông Tích có cảm giác rẽ mây nhìn thấy mặt trời, tôn kính nhìn gã nói:

- Ta nên làm thế nào cho phải?

- Cái này phải xem tấm lòng của Vương gia rồi.

Tư Mã Quang chậm rãi nói:

- Nếu ngài đem Đại Tống so với chính mình còn quan trọng hơn thì chấp nhận, còn ngược lại thì không chấp nhận.

Triệu Tông Tích trầm giọng nói:

- Nước non nặng tựa Thái Sơn, thân ta nhẹ tựa lông hồng!

Tư Mã Quang ánh mắt đanh lại, một lần nữa đánh giá nhuệ khí bừng bừng của người trẻ tuổi này, vuốt râu trầm ngâm sau một lúc nói:

- Thật sao?

- Vô luận là chuyện sông Lục Tháp bốn năm trước, hay là năm nay đi nước Liêu ta đều chưa bao giờ suy nghĩ cho riêng mình.

Triệu Tông Tích ngang nhiên nói:

- Quá khứ như vậy, hiện tại và tương lai cũng không thay đổi! Nếu ta có một tia dao động thì đã thịt nát xương tan, bạn bè xa lánh!

Nghe được lời nói rất rõ ràng này, Trần Khác không thể nghe nổi nữa, trong lòng tự nhủ người này và thê tử hắn trên giường, khẳng định không biết cái gì là “phải kích thích trước tiên”...

Tư Mã Quang cũng có chút không chịu được, tuy nhiên trong tình cảnh hiện giờ còn có thể nói qua được, coi như là thanh niên kích động một chút đi... cứ như vậy trong lòng tự an ủi bản thân.

Tư Mã Quang uống một ngụm trà điều chỉnh cảm xúc một chút, đặt chén trà lại trên bàn, chỉnh lại sắc mặt, gã gằn từng chữ:

- Thiên thời địa lợi nhân hoà, không làm một cuộc lớn thì không phải là người!

- Được!

Triệu Tông Tích vỗ bàn nâng chén lên nói:

- Uống một chén này chúng ta đồng tâm hiệp lực, đánh một trận oanh oanh liệt liệt!

- Tiên sinh hình như không uống rượu.

Trần Khác hạ giọng nói.

¬- Ta uống!

Tư Mã Quang lại trầm giọng nói:

- Quang xin liều mình theo quân tử...

Từ Nhất Phẩm lầu đi ra, Tư Mã Quang không cần người đưa mà đi bộ về nhà. Tư Mã gia đời đời là hoạn quan, lẽ ra gia cảnh cũng khá giả, nhưng Tư Mã Quang cuộc sống cực kỳ đơn giản nên không chịu hưởng thụ.

- Cứ tưởng người này là một khối băng,

Nhìn chỗ Tư Mã Quang đi khuất, Triệu Tông Tích cảm khái nói:

- Không nghĩ tới dưới lớp băng lại là ngọn lửa cháy hừng hực.

- Đúng, nếu trong lòng Tư Mã Quang không có ngọn lửa đó.

Trần Khác thản nhiên nói:

- Thì cũng không phải là cái chúng ta cần.

- Ừ.

Triệu Tông Tích gật đầu thấp giọng nói:

- Ngươi không có gì nói sao?

- Tư Mã Quang rất coi trọng danh phận, danh không chính tất ngôn không thuận.

Trần Khác cười khổ nói:

- Ta cũng không phải quan sai phái, nói thêm chỉ làm cho gã ghét.

- Đúng,

Triệu Tông Tích hạ giọng nói:

- Ta cảm thấy quân tử loại này mời chào không được rồi.

- Đúng, quân tử không bè phái.

Trần Khác thản nhiên nói:

- Hai ta nếu không giao tình cùng đám tiểu nhân, người khác cũng sẽ xem ta thành tiểu nhân.

- Ha hả.

Triệu Tông Tích cười nói:

- Cuốn “Luận bằng đảng” (luận về bè đảng) của Âu Dương công, đến nay có thể nói là tác phẩm tâm huyết nhất.

Không ngờ uy hiếp vua và dân hai mươi năm, khiến đủ loại quan lại không dám kết bè, kết phái.

- Lão sư ta sẽ không cho đây là ca ngợi, đó là sự sỉ nhục cả đời.

Trần Khác lắc đầu cười khổ nói:

- Bọn họ tuy không dám đầu nhập vào nhưng trong lòng chắc chắn có tính toán, có khuynh hướng. Tại thời điểm mấu chốt, nó sẽ hữu dụng hơn vẻ trung thành bên ngoài của ngươi...

- Ngày đó ngươi nói Hàn Kỳ mua ơn,

Triệu Tông Tích nói:

- Ta tưởng đó là cảnh giới kết đảng tối cao.

- Làm cho người ta kính trọng mới đúng,

Trần Khác cười cười nói:
- Thứ nhất, có nước Liêu tồn tại có thể giúp đỡ bọn họ một chút. Tuy nhiên bản thân nước Liêu cũng không dư dả, hơn nữa bán vật tư cho Tây Hạ đắt vô cùng, cho nên đây không phải là điểm mấu chốt.

Chỉ cần không nói đến đấu tranh nội bộ, Tư Mã Quang cũng đã có cảm tình đối với Trần Khác rồi nên cơ bản không hề đề phòng. Dừng một chút, gã hạ giọng nói:

- Hơn nữa tại biên giới, chúng ta ngăn cấm không nghiêm, khiến bọn buôn lậu ngang ngược hoành hành.

- Buôn lậu?

- Ừ,

Tư mã Quang gật đầu nói:

- Thật không có cách nào, ngươi nếu đã đến Tây Bắc thì biết, có nhiều lý do làm cho việc buôn lậu căn bản cấm không được.

- Vì lợi ích đem lợi quá lớn?

- Có nhân tố về phương diện này, nhưng vì triều đình truyền nghiêm lệnh xuống dưới, người cả gan phạm tội đã ít đi rất nhiều.

Tư Mã Quang nói:

- Chủ yếu vẫn là dân chúng buôn lậu...

Quy mô nền kinh tế triều Tống chiếm sáu phần của toàn thế giới, đời sau bất luận là đế quốc nào cũng không thể vượt qua được, tất nhiên họ dùng lại thủ đoạn kinh tế để đả kích địch quốc, nhất là những nước dựa dẫm vào thế mạnh của triều Tống, tỷ như Tây Hạ.

Trong mối quan hệ mậu dịch giữa hai nước, Tây Hạ cung cấp thương phẩm chủ yếu là muối ăn, các loại gia súc, chế phẩm da lông của gia súc và các loại dược liệu. Còn triều Tống cung cấp thương phẩm gồm lương thực, vải vóc, lá trà, đồng thiết, đồ gỗ, hương dược, đồ gia vị, tơ lụa... Trên cơ bản Tây Hạ cái gì cũng cần bởi vì bọn họ thiếu hết mọi thứ, ngoại trừ muối ăn và gia súc.

Điều này khiến mậu dịch song phương trở nên bất bình đẳng, một khi triều Tống cắt đứt mậu dich, người Đảng Hạng sẽ không có trà uống, không mua được quần áo, lương thực giá cả đắt đỏ, không mua được nồi sắt nấu cơm, chỉ có thể lùi trở về cuộc sống du mục, ăn tươi nuốt sống như trước kia.

Mà Tây Hạ không bán các đồ vật của họ cho triều Tống, triều Tống cũng không bị một chút ảnh hưởng nào, bởi vì Tây Hạ không có loại nhu yếu phẩm mà triều Tống bán.

Cho nên trên lý thuyết, triều Tống chỉ cần nghiêm cấm vận với Tây Hạ, người Tây Hạ không xảy ra chuyện cũng tự loạn, mà bản thân Đại Tống lại không bị ảnh hưởng gì.

Vì vậy chỉ cần Tây Hạ gây sự một chút, triều Tống sẽ ngăn chặn không cho hàng hoá bán sang bên đó để giáo huấn bọn họ, hiệu quả cũng không tồi. Nếu đơn giản chỉ như vậy thôi cũng không thể đạt tới trình độ khiến cho Tây Hạ hít thở không thông, có rất ít người truy cứu nguyên nhân chuyện này, nhưng Tư Mã Quang là một người có đầu óc, gã đối với cái này có nhận thức chuẩn xác.

- Nguyên nhân chủ yếu là không thể cấm hẳn được người dân buôn bán muối lậu.

Gã nhìn Trần Khác nói:

- Mà muối là nguồn thu nhập chủ yếu của Tây Hạ.

- Vì sao không thể cấm hẳn?

Trần Khác nói.

- Nguyên nhân còn là do chúng ta.

Tư Mã Quang thấp giọng nói:

- Đồ ăn thức uống của quan dân Thiểm Tây tứ lộ là muối dân chúng làm ở Giải Châu, bởi vì do Chế thự Giải diêm ti (quan thự) độc quyền bán muối.... giá cả có thể nói là vô cùng cao. Trái lại muối ăn của Tây Hạ, không những là muối loại tốt mà giá cả chỉ có một nửa... Đây là giá bán cho Đại Tống. Nghe nói sau khi cấm vận, thương nhân buôn bán muối ăn của nước Hạ không có đường dây tiêu thụ hợp pháp, chỉ lấy một phần mười giá ban đầu chào hàng cho Đại Tống. Ngươi tính xem ở phương diện này có bao nhiêu lợi?

- Gấp mấy chục lần.

Trần Khác hạ giọng nói.

- Gấp mấy chục lần lợi nhuận, coi như là bỏ ra một nửa để mở đường, một nửa bị kiểm tra ngăn cấm, vẫn có thể làm cho người ta sau một đêm phất lên rất nhanh.

Tư Mã Quang nói:

- Cho nên mặc dù biên cảnh ngăn cấm nghiêm ngặt nhưng muối ăn vẫn không ngừng tuôn vào Đại Tống. Dân phong Tây Bắc dũng mãnh, không giống người Biện Lương e sợ quan lại. Dân chúng vì vậy càng lấn lướt, không mua muối ăn chất lượng tốt, lại đi bán muối do quan phủ lũng đoạn, kết quả người Tây Hạ vẫn như cũ, thu được lợi nhuận rất phong phú. Hơn nữa khi giao dịch bọn họ cũng không cần tiền, chỉ cần lá trà, đồ sắt, vải vóc, những đồ dùng hàng ngày, tuy sống chật vật một chút nhưng cũng không quá khó khăn.

Trần Khác thấy Tư Mã Quang có kiến thức như vậy, từ đáy lòng cảm thấy khâm phục. Hắn trước đây là được đại thương nhân Tây Bắc Lý Toàn chỉ điểm mới hiểu được ý nghĩa bên trong, còn định cùng Tư Mã Quang nói chuyện một chút để thể hiện, ai ngờ người ta đã hiểu hết...

- Nếu chúng ta ngăn cấm hoàn toàn buôn lậu muối ăn thì có lợi gì?

Trần Khác khẽ mỉm cười hỏi.

- Tây Hạ liền xong đời.

Tư Mã Quang quả quyết nói:

- Quốc khố của đất nước này đều dựa vào buôn bán muối ăn mang lại, nguồn muối vô tận, tài nguyên không cạn kiệt thì quốc gia dùng cũng không hết. Chặt đứt đường tài này chẳng khác nào chặt đứt nguồn thu nhập của bọn họ, trong nước không loạn mới là lạ!

- Vì sao vẫn không ngăn cấm được?

Trần Khác lại hỏi.

- Nhiều lần cấm vẫn không dứt được,

Tư Mã Quang nhìn hắn nói:

- Ta đã nói rồi, bởi vì lợi nhuận trong này rất cao.

- Đưa lợi nhuận hạ xuống không phải là được sao?

Trần Khác thản nhiên nói.

- Làm như thế nào để hạ xuống?

- Làm cho giá muối giảm xuống.

Trần Khác chầm chậm nói:

- Huynh không phải nói buôn lậu muối ăn rất có lợi sao, ta bán muối giá thấp hơn nữa. Huynh mua năm trăm đồng, ta bán ba trăm đồng, để xem còn có ai dám mạo hiểm mua muối lậu nữa không?

- A...

Tư Mã Quang mắt trừng lớn, gã cảm thấy trên người có chút khô nóng, liền chắp tay ra sau lưng, bước nhanh dưới ánh nắng mặt trời:

- Để ta suy nghĩ, để ta suy nghĩ, làm sao có thể đơn giản như vậy, vì sao trước kia không nghĩ ra...

- Chuyện không nghĩ tới rất nhiều...

Trần Khác trợn mắt một cái, cái gì gọi là kiến thức, kiến thức chính là phá vỡ cánh cửa sổ.

Đạo lý như vậy Trần Khác lại nhìn thấy rất đơn giản, trí giả thời đại này lại chậm chạp không nghĩ ra được. Bởi vì người triều Tống từ trước tới giờ luôn sống torng cảnh độc quyền bán muối ăn, đã quen với giá muối cao cao tại thượng. Kiểu như con hổ sau khi trưởng thành vẫn rất sợ cái roi da của người dạy thú... Bởi vì nó đã trở thành thói quen cho nên cảm thấy tất cả đều chính đáng, cũng chưa từng nghĩ tới sẽ thay đổi.

Bởi vậy Tư Mã Quang đã phân tích tới chín mươi chín lần rồi cũng không bằng một lần sút thẳng vào khung thành của Trần Khác. Cái này gọi là ‘Tính chất hạn chế của lịch sử’ sao?

Hiện tại Trần Khác đã nói cho gã biết, ngươi đem cửa đẩy ra thì có thể đạt được tự do, gã ngược lại khó có thể tin. Chắp tay sau lưng đi vòng vo quanh cửa, nhưng không dám nhấc chân bước ra:

- Muối có thể giảm giá được sao?

- Tại sao lại không thể?

Trần Khác cười khổ nói:

- Năm Chí Hòa thứ hai, giảm trưng thu thuế mua bán muối của dân chúng, không phải là giảm giá sao?

- Cũng đúng...

Tư Mã Quang lập tức nhớ tới, bởi vì dân chúng vùng duyên hải dùng muối thành phong trào làm cho muối ăn ở tám châu Truy – Duy – Thanh – Tề, Nghi – Mật – Từ - Hoài ở Đông Kinh Đông lộ (một khu hành chính thời Tống) không đủ, từ đó cấm không cho họ dùng muối ăn bừa bãi. Bốn năm trước, quan phủ bất đắc dĩ phải cho phép thương nhân tự do buôn bán. Về sau các châu Cổn, Vận cũng lần lượt thông thương, cho phép tại đây buôn bán muối biển. Trên thực tế từ khi phá bỏ các khu hành chính này, quan phủ lũng đoạn thị trường độc quyền mua bán muối ăn.

Thời kì đầu quan phủ ra lệnh, hàng năm dân chúng các nơi đều phải giao nộp cho quan phủ một số lượng nhất định ‘Tiền tằm muối’, sau đó quan phủ phân cho mỗi hộ dân một số lượng muối ăn nhất định, cho nên tiền tằm muối có thể xem như là dân chúng bỏ tiền ra mua muối.

Hiện tại vì lũng đoạn bị đánh vỡ, giá cả muối tăng lên, dân chúng không muốn giao nộp số tiền này. Quan phủ lại không muốn buông tha nguồn thu này, cuối cùng chỉ có thể giảm trưng thu, xem như là chấp nhận để dân chúng mua muối. Như vậy mặc dù dân chúng đang mua muối ở ngoài, lại còn gánh thêm phần ‘Tiền tằm muối’, nhưng bởi vì muối ăn có rất nhiều lợi nhuận, hơn nữa có thể mở rộng mua bán cho nên vẫn thật sự cảm thấy giá muối giảm đi.

- Đây là ví dụ.

Trần Khác trầm giọng nói:

- Có Thanh Châu làm tiền lệ, giá muối ở Thiểm Tây tứ lộ tự nhiên cũng có thể giảm, hơn nữa giảm với lý do rất đầy đủ, đó là vì đả kích Tây Hạ, mau chóng hoàn thành chiến lược đối ngoại của triều đình!

Chỉ nghe hắn đằng đằng sát khí nói:

- Kẻ đui mù nào dám cản trở?

- Nói như vậy...

Tư Mã Quang nghĩ tới nghĩ lui đều cảm thấy việc này rất khả thi, nhân tiện nói:

- Có thể thử một lần.