Nhất Phẩm Giang Sơn

Chương 7324 : Chân tướng rõ ràng

Ngày đăng: 01:25 20/04/20


Thật tốt quá!

Triệu Tông Tích vui mừng quá đỗi, nói:

- Nhóm tướng công cũng sắp đến rồi, chúng ta khẩn trương đi vào thôi…

Bên trong Ngự Đường, tâm tình Triệu Trinh không tệ, khí sắc cũng đã khá nhiều… Một là do gặp được việc vui tinh thần sảng khoái, hai là Triệu Trinh gần đây không cần hao phí ‘tinh’ lực, thể chất theo đó mà tốt lên.

- Ồ, hai người các ngươi cũng tới.

Các thần tử sau khi hành lễ, Triệu Trinh nhìn hai người Triệu Tông Tích, thân thiết cười nói:

- Như thế nào, hôm nay không cần phải đi làm việc sao.

Không biết có phải là do nguyên nhân cuối cùng muốn có Hoàng tử hay không, mà Triệu Trinh nhìn hai người bọn họ thuận mắt hơn nhiều.

- Chính là vì công vụ mà đến.

Hai người Triệu Tông Tích đồng thanh nói.

- Giờ vẫn chưa hỏi tới đâu, còn tiến hành đến tháng bảy mà.

Triệu Trinh cười nói:

- Hai người các ngươi công việc tiến hành thế nào rồi?

Hai người liếc nhìn nhau, vẫn là Triệu Tông Tích bất chấp nói:

- Hài nhi khiến bệ hạ thất vọng rồi, chúng con vô tích sự, thực sự không xử lý nổi nữa…

Lời vừa nói ra, chư vị tướng công con ngươi đều co rút lại, Hàn Kỳ lập tức dâng lên dự cảm bất thường… Ngày hôm trước khi ông ta hỏi đến việc này, Tam nha Trưởng quan còn nói, hòa hợp êm thấm, vô cùng thuận lợi, không đến vài ngày nữa sẽ kết thúc mỹ mãn. Tại sao đột nhiên lại thành không xử lý nổi nữa?

- Vì sao không xử lý được vậy?

Mặt mày Triệu Trinh hơi đổi, nói.

- Bởi vì bọn họ đều dùng thủ thuật che mắt, đùa giỡn chúng con như khỉ vậy.

Triệu Tòng Cổ đáp.

- …

Nghe xong lời này, Bao Chửng hai mắt tỏa sáng, Hàn Kỳ trước mắt tối sầm, Phú Bật thì vẫn vững như núi Thái Sơn.

- Đừng có nói linh tinh…

Thanh âm Triệu Trinh trầm xuống, nói:

- Ai đùa giỡn các ngươi? Dám đùa giỡn hay sao? Nếu nói không được xem ta trị tội các ngươi thế nào!

- Là dưới Tam nha, quan quân các doanh liên hợp lại, dùng thủ thuật che mắt lừa gạt chúng ta!

Triệu Tông Tích nói từng chữ nặng tựa ngàn cân, thượng tấu lên tình huống bí mật tra xét được.

- Quả thật có việc này?

Hoàng thượng mặt âm trầm xuống, tâm tình đang tốt không còn sót lại chút nào:

- Hàn khanh gia nói đi.

- Việc này, vi thần không biết…

Làm được đến tầng cấp như Tể tướng thế này, đối với nguy hiểm đều rất mẫn cảm. Hàn Kỳ không kịp ngẫm nghĩ sau này sẽ thế nào nữa, chỉ có thể trước mặt tự bảo vệ mình.

- Thừa tướng thấy thế nào?

Triệu Trinh lại nhìn Phú Bật.

Từ ngày đó lập kế hoạch, Phú Bật chưa phát biểu lại ý kiến về phương diện này. Hiện giờ được hoàng thượng gỡ bỏ phong tỏa, Phú Bật thở dài một tiếng trong lòng, chậm rãi gật đầu nói:

- Lão thần… cũng có nghe thấy.

Lời nói của tể tướng một nước, tuyệt đối rất có trọng lượng.

Sắc mặt Triệu Trinh càng trở nên âm trầm như sắt, động tĩnh to lớn như vậy mà mật thám Hoàng Thành ti cũng chưa bao giờ bẩm báo, sợ là đã cùng một giuộc với những người đó rồi!

Khi vừa giác ngộ ra được việc này, Triệu Trinh không kìm nổi vừa sợ vừa giận, mặt mũi ông ta bình thường hiền lành mà giờ cũng biến thành như kim cương trừng mắt.

Bỗng nhiên đứng lên, tay gác ở phía trước ngự tọa, thong thả đi vài bước, Triệu Trinh cười khúc khích nói:

- Tốt lắm, tốt lắm, lá gan thật lớn, đều coi quả nhân như thằng ngốc mà đùa bỡn!

Chúng thần đã sớm đứng dậy, giờ phút này cùng nhau khom người nói:

- Bệ hạ bớt giận…

- Bớt giận…

Triệu Trinh nhìn trên bức tường phía tây phòng chính treo “Tự kiểm điểm trong lòng không day dứt gì, thì lo sợ gì”, đây là tín điều mà Triệu Trinh hết lòng tin theo nhiều năm, giờ phút này lại có vẻ như châm chọc. Triệu Trinh nắm chặt hai tay sau lưng đến nổi gân xanh, thanh âm khàn khàn nói:

- Ta đối với các ngươi như thế nào?

- Ân sâu tựa như biển.

Chúng thần cùng nhau đáp.

- Các ngươi cứ như vậy hồi báo lại ta?

Sự chân thành đổi lấy sự lừa gạt, Triệu Trinh thực sự phẫn nộ rồi, Triệu Trinh cưỡng chế lửa giận trong lòng, âm thanh như tiếng sấm rền cuồn cuộn nói:

- Nói, bao nhiêu người thông đồng với nhau? Hoàng Thành ti, Điện Tiền ti, Bộ Quân ti, Mã Quân ti, còn có Xu Mật viện có phải hay không?

- Tuyệt đối không có việc này!

Hàn Kỳ cao giọng nói:

- Xin hoàng thượng tỉnh táo lại, nghe lão thần nói một lời.

- …

Triệu Trinh dừng bước, nhìn ông ta một lúc lâu rồi nói:

- Giải thích đi.

- Hoàng thượng không thể nào nghi ngờ sự trung thành của Xu Mật viện.

Hàn Kỳ trầm giọng nói:

- Xu Mật viện chỉ có quan văn chưởng quản việc điều binh thay thiên tử, không có quan hệ lợi hại gì với quân đội, chúng thần sẽ vĩnh viễn không quên lập trường của mình!

Dừng một cái nói:

- Về phần tình huống vừa rồi nhị vị Vương tử mới nói, cục diện này có thể làm cho người ta phải suy nghĩ. Nhưng sự tình liên lụy đến hai trăm ngàn cấm quân cảnh vệ kinh sư, không thể để xảy ra nửa điểm nhiễu loạn nào. Lão thần cho rằng nên bất động thanh sắc, âm thầm kiểm chứng. Nếu là sự thật thì thêm chút thời gian giải quyết, như vậy có thể bớt đi rất nhiều phiền toái.

- Vạn lần không được!

Triệu Tông Tích nhướng mày rậm lên, lớn tiếng nói lại:

- Bệ hạ, trong lúc này một bước cũng không thể nhượng, chỉ cần nhượng một bước thì không có cách nào có thể kiểm chứng. Vi thần khẩn cầu bệ hạ, lập tức hạ chỉ tập hợp tất cả cấm quân tại sân đấu võ. Đồng thời phái người coi chừng từng sân đấu võ một, sau đó vi thần và An Quốc Công sẽ dẫn người, đi từng sàn đấu võ tra xét, tất nhiên có thể biết được chân tướng sự việc rõ ràng.

- Cái này còn có câu giống tiếng người.

Triệu Trinh nhìn đứa cháu họ đang anh khí bừng bừng, thở dài nói:
Các tướng nhỏ giọng nói.

- Quả nhân vẫn nói câu nói kia.

Triệu Trinh trầm giọng nói:

- Chuyện cũ sẽ bỏ qua, cho dù trong doanh của các ngươi chỉ có một người sống, nói bỏ qua sẽ bỏ qua. Nhưng nếu dám giấu diếm? Tính tội trách phạt, ai cũng không trách cứ được quả nhân, phải không?

Nói xong vung tay áo:

- Suy nghĩ cho thật kỹ đi.

Tên lính Tiểu Hoàng Môn mở mực nước, phân phát giấy bút, Triệu Trinh đứng dậy rời đi.

- Cung tiễn bệ hạ…

Các tướng bị hoàng thượng dùng “hóa cốt miên chưởng”, đánh cho co rút mềm nhũn ra…

- Một phen vừa đấm vừa xoa thật tốt, bệ hạ dùng thủ đoạn thật cao minh…

Phú Bật vẻ mặt kính nể nghênh đón Triệu Trinh, nói:

- Sự thật đã chứng minh, chỉ cần bệ hạ chấn tỉnh lại, Đại Tống triều không ai dám làm điều xằng bậy nữa.

- Ngươi không cần chụp mũ cao cho ta.

Triệu Trinh tiếp nhận chén trà Hồ Ngôn Đoái dâng lên, nhấp một ngụm rồi trở lại vấn đề, nói:

- Có câu nói “Một người trị gia, trăm người trị huyện”, Đại Tống triều to như vậy, mấy vạn người thống trị còn là ít, quả nhân cho dù có ba đầu sáu tay, có khả năng làm được việc của mấy người? Vẫn phải là quân thần đồng tâm hiệp lực mới được.

Phú Bật hốc mắt có chút ướt át.

- Làm sao vậy?

Triệu Trinh nhìn lão nói.

- Lão thần dường như nhìn thấy bộ dạng hăng hái lúc tuổi còn trẻ của hoàng thượng.

Phú Bật hăng hái nói:

- Đợi đã bao nhiêu năm rồi, rốt cục cũng chờ được đến lúc này.

- Lúc tuổi còn trẻ sao…

Triệu Trinh ánh mắt có chút mê ly, nói:

- Quả nhân làm sao không nghĩ muốn tỉnh lại, đáng tiếc có đại thần thì giống như cái cây non, khiến cho người ta thất vọng; hoặc có đại thần chí lớn nhưng tài mọn, làm cho người ta nản lòng, ôi… Hai ba mươi năm cứ như vậy lãng phí thời gian rồi.

Phú Bật biết, theo lời Triệu Trinh làm cho người ta thất vọng, đau khổ chính là Lã Di Giản và Hạ Tủng, làm cho người ta nản lòng chính là Phạm Trọng Yêm… Họ đều là danh thần, theo thời gian trôi qua đều có hiển lộ tài năng. Triệu Trinh vẫn cho rằng mình gặp người không quen, bị bọn họ làm cho chậm trễ.

- Khương Tử Nha tám mươi tuổi mới được phong tướng, Vương Tiễn bảy mươi tuổi quét sạch loạn đảng, hoàng thượng so với bọn họ còn trẻ tuổi hơn nhiều, chỉ cần thức tỉnh lại, hiện nay vẫn không muộn chút nào.

Phú Bật cổ vũ Triệu Trinh nói:

- Đại Tống hiện nay thế thịnh nhưng ẩn chứa nhiều ưu lo, trăm điều khuyết điểm, đều đang chờ hoàng thượng chỉnh lý lại, vượt qua xu thế suy tàn này!

- Ừ.

Triệu Trinh cũng bị khua lên nhiệt tình, nói:

- Đúng vậy, phải tỉnh lại rồi, không vì việc gì khác, coi như là vì Hoàng tử chưa ra đời, cũng phải vậy, ha ha…

Nhịn mấy ngày nay, Triệu Trinh cuối cùng cũng nhịn không được, nói cho Phú Bật.

- Chúc mừng bệ hạ…

Phú Bật khom người thật sâu, nói.

Quân thần nói chuyện một lát, Triệu Trinh hỏi Hồ Ngôn Đoái bên cạnh:

- Đến giờ đi chưa?

- Đã đến.

Hồ Ngôn Đoái hạ giọng nói.

- Đều đã viết xong sao?

- Lão nô đi xem.

Hồ tổng quản liền đi vòng ra ngoài, một lát sau cầm theo một chồng phong thư trở về:

- Đều đã thu lên đây.

- Ái khanh nhìn xem.

Triệu Trinh ra hiệu cho Phú Bật, nói:

- Lúc này xem nôn ra bao nhiêu.

- Vâng.

Phú Bật đứng dậy tiếp nhận khay thư, mở một chồng phong thư ra, móc giấy bên trong ra, lần lượt giương lên đại án đọc từng cái, sau khi liệt kê xong tất cả, ông nhẹ giọng thì thầm:

- Thiên võ Tả sương đệ nhất quân, số lượng quy định là hai ngàn bốn trăm chín mươi bảy người, số lượng thực có… một ngàn sáu trăm ba mươi người.

- Thiên võ Tả sương đệ nhị quân, số lượng quy định là hai ngàn bốn trăm bảy mươi bảy người, số lượng thực có… một ngàn năm trăm mười người.

- Thiên võ Tả sương đệ tam quân, số lượng quy định là hai ngàn bốn trăm tám mươi người, số lượng thực có một ngàn bốn trăm chín mươi người.

- Thiên võ Hữu sương đệ nhất quân, số lượng quy định là…

Ông vừa đọc, hai gã Tiểu Hoàng Môn nhanh tay dùng bàn tính, đem tổng số lượng danh ngạch quy định và số lượng thực chất có thống kê ra.

Tuy rằng con số thống kê cuối cùng còn chưa có, nhưng chỉ nghe con số riêng của các nhánh quân, Triệu Trinh đã muốn ngất đi rồi, hai cánh tay cao gầy để dọc theo viền ngự án nắm thật chặt, nhắm nghiền hai mắt lại, mặt lạnh tựa như sắt.

Nhìn thấy hoàng thượng đổ mồ hôi cuồn cuộn trên mặt, Hồ tổng quản vội vàng đưa khăn mặt vào chậu nước đá ngâm qua, lấy ra vắt nhẹ, rồi nhẹ nhàng thấm mồ hôi cho hoàng thượng.

Triệu Trinh lại dường như tất cả mọi thứ đều không tồn tại, chỉ vang lên bên tai những con số và tiếng bàn tính đang thống kê.

Tiếng bàn tính như rõ ràng, xuyên thấu qua tầng tầng màn tơ, rơi vào trong tai chúng võ tướng ngoài tiền điện, giống như tiếng ma quỷ đòi mạng, nghe tiếng đó bọn họ đều câm như hến.

Đột nhiên, tiếng bàn tính ngừng lại, phía trong màn tơ hoàn toàn yên tĩnh, chúng võ tướng tim đều đập rộn lên, hít thở không thông.

- Khởi tấu bệ hạ, qua thống kê, Cấm quân kinh sư tổng cộng số lượng quy định phải có là hai mươi ba vạn tám ngàn một trăm người, các tướng hồi báo quân số tổng cộng đang có mười tám vạn bảy ngàn ba trăm người.

Phú Bật nhẹ giọng báo cáo nói.

Triệu Trinh trầm mặc một hồi lâu, chậm rãi hỏi:

- Sai biệt là bao nhiêu?

- Sai biệt là năm vạn lẻ tám trăm người.

“Choang” một tiếng thật mạnh, ống ngọc đựng bút trong tay Triệu Trinh rơi xuống đất, vỡ nát bấy.

- Năm vạn người, hàng năm chiếm của triều đình bao nhiêu tiền?

Triệu Trinh sâu kín hỏi.