Nhất Phẩm Giang Sơn
Chương 7325 : Gièm pha
Ngày đăng: 01:25 20/04/20
- Một gã cấm quân, mỗi tháng được cấp lương thực hai thạch, một năm được cấp tiền quân lương năm mươi quan, một bộ áo bông đơn, tám cân muối, năm trăm cân than, cùng các danh mục ban thưởng khác… Không tính khôi giáp, ngựa, chỉ tính tiền lương, thuốc men, ban thưởng, một năm ước chừng một trăm năm mươi quan dùng để nuôi dưỡng một cấm quân.
Phú Bật hạ giọng nói:
- Năm vạn người là bảy trăm năm mươi vạn quan…
- Bảy trăm, năm mươi vạn, quan!
Triệu Trinh hai tay nổi gân xanh, đấm nện lên bàn thật mạnh, lập tức máu tươi ứa ra.
Thật sự không tra thì không biết, tra một lần đã giật mình, những người này dám nuốt luôn binh huyết, đã tới mức độ này thì quá mức điên cuồng rồi!
Hồ Ngôn Đoái khẩn trương tiến lên xem xét chỗ bị thương của hoàng thượng, lại bị Triệu Trinh đẩy ra. Vịn lấy mép bàn, Triệu Trinh sắc mặt tái nhợt, hai mắt phóng lửa nói:
- Đây là cấm quân ở ngay dưới mắt của quả nhân, còn có sáu trăm ngàn binh lính không nằm ở kinh thành đấy, còn có bảy trăm ngàn quân đội ở các vùng ven, bọn họ rốt cuộc nuốt lấy bao nhiêu mồ hôi nước mắt của nhân dân, vậy Đại Tống triều… Rốt cuộc là ai độc chiếm thiên hạ?
Hoàng đế vốn văn nhã, hiện tại cũng không thể tiếp nhận được sự thật tàn khốc này.
Nhưng căn cứ tình huống mà Phú Bật nắm giữ được, số lượng cấm quân ở kinh còn thiếu trong thực tế còn nhiều hơn, hẳn là trên dưới ba thành… Cho nên bọn họ vẫn còn tồn tại may mắn, không đem gia đình quân nhân và kẻ nhàn rỗi, thật giả lẫn lộn trộn vào.
Mà số lượng người còn thiếu của cấm quân kinh thành so với cấm quân Hà Bắc lộ vẫn còn tốt hơn một chút, nghe nói nơi đó số người còn thiếu đạt tới bốn thành, thậm chí có khi là một nửa!
Đây chính là nguyên nhân ông ta bất luận thế nào đi chăng nữa, dù cho có phải trả giá thật nhiều, đều phải giải trừ quân bị. Không cắt giảm, thực sự phải mất nước…
Hà Bắc đông lộ, phủ Đại Danh.
Năm đó Chân Tông hoàng đế ngự giá thân chinh đã từng dừng chân tại đây, sau hiệp ước Thiền Uyên, đương nhiệm Tể tướng là Lã Di Giản, tấu xin đưa phủ Đại Danh thăng chức làm Đại Tống Bắc Kinh. Xác định nơi đây chính là trái tim của Hà Bắc lộ, có địa vị là phòng tuyến trung tâm với nước Liêu, điều này trọng yếu thế nào thì có thể biết.
Quản lý phủ Đại Danh chính là thủ thần, đó là người đứng đầu của quân chính Hà Bắc, không phải công tướng thì là đại soái, chưa từng có ngoại lệ. Lần trước là do Bình Chương Chính Sự Cổ Xương Triều nhậm chức, lần này lại là Đại Danh tri phủ Lý Chiêu Lượng, tuy thuộc võ tướng nhưng xuất thân rất hiển hách, không người nào có thể so sánh.
Ông ta là cháu ngoại của Thái Tông Minh Đức hoàng hậu, là con của danh tướng Lý Kế Long, bốn tuổi đã coi như gia nhập Đông đầu cung phụng quan, trải qua ba triều, “thánh quyến nhật long”, đã giữ chức Bình Chương Chính Sự, Cảnh Linh Cung Sử, Chiêu Đức Quân Tiết Độ Sứ, vì triều đình trấn thủ phương Bắc.
Vị trí này đã là quan viên cực phẩm, hiện giờ lại đem nha môn của chính mình nhường lại cho người khác làm hành dinh.
Triều Đại Tống có thể làm cho ông ta hành động như vậy cũng chỉ có một người, đó là con nuôi của hoàng thượng Triệu Tông Thực… Hoàng thượng đến Bắc Kinh thì đã có hoàng cung để ở, tất nhiên sẽ không đến phủ nha. Đương nhiên Triệu Tông Thực cũng không muốn đoạt, nhưng ông ta không muốn như vậy, nhân lúc y còn chưa tới Bắc Kinh, trước hết đưa gia quyến chuyển hết ra ngoài, làm ngươi không muốn cũng phải ở.
Thực ra Triệu Tông Thực đã được phụ thân chỉ điểm, hiểu được lần này ra ngoài làm việc chính là cơ hội thể hiện bản lĩnh của mình. Xử lý công việc thật tốt, khiến cho người trong thiên hạ nhìn mình với cặp mắt khác xưa… Hóa ra thập tam Hiền Vương không chỉ có tâm địa bồ tát, còn có kim cương hống, làm cho những kẻ vẫn gọi y là nhu nhược, không có chí tiến thủ phải ngậm miệng lại.
Đó là lý do y muốn lập uy! Việc nay lão nguyên soái cũng biết thức thời, nhường cho y một bước, hiển nhiên không thể tốt hơn. Sau khi từ chối, vẫn cứ dẫn đầu một đoàn người ngựa vào ở.
Sau khi dàn xếp ổn thỏa chỗ nghỉ, y liền đại động can qua. Đầu tiên là sai người thu hồi hết tất cả sổ sách đương tịch của Chuyển Vận Sứ ti, các quân Chỉ Huy Sử ti. Sau đó lệnh cho các bộ phận tập trung đợi lệnh, không có lý do không được rời khỏi doanh trại, các quân Đô Chỉ Huy Sứ ngay lập tức đến phủ Đại Danh báo cáo.
Văn võ Hà Bắc thấy Triệu Tông Thực làm việc quyết đoán giỏi giang như thế, có người sợ hãi, có người kinh ngạc, không ai dám làm trái lệnh. Trong vòng ba ngày, mười bảy người Đô Chỉ Huy Sứ của Hà Bắc đông lộ đều tập trung tới phủ Đại Danh. Lại thấy trong phủ thành đã giới nghiêm, trong ngoài nha môn tri phủ cứ ba bước lại có một tốp tuần tra, năm bước lại có một trạm canh gác, tra xét vô cùng nghiêm chỉnh.
Đợi cho chúng tướng ở nhị đường vào chỗ của mình, liền nghe một tiếng hô to:
- Khâm sai giá lâm!
Không khí trong công đường lập tức khẩn trương hẳn lên. Chúng tướng đồng loạt đứng dậy, thấy Triệu Tông Thực mặc quan bào màu tím, thắt lưng quấn đai ngọc, treo tiểu kim ngư đi ở giữa, mười sáu tên thị vệ mang đao, ba mươi hai tên Tiểu Hoàng Môn cũng ở sau người, quả nhiên là uy phong lẫm liệt, phô trương mười phần.
Chờ thị vệ và Hoàng Môn chia ra hai hàng tả hữu đứng bên trong đường, Triệu Tông Thực tuyên chỉ. Các tướng dùng đại lễ đối với hoàng thượng để tiếp chỉ, sau đó hướng tới Triệu Tông Thực thi lễ.
Triệu Tông Thực lúc này mới thay đổi khuôn mặt tươi cười nói:
- Tất cả mọi người đứng lên đi!
Dứt lời, y ngồi lên án tọa, chân thành nói:
- Lần này bản nhân phụng chỉ thanh tra binh ngạch Hà Bắc đông lộ, để mọi người phải cấp bách tới đây, thực sự áy náy!
Nếu có người nhìn thấy cảnh tượng Triệu Trinh huấn thoại với các tướng lĩnh tại điện Hoàng Nghi, nhất định sẽ kinh ngạc… Sao mà hai thúc cháu lại có cử chỉ, thần thái, giọng điệu giống nhau như thế?
Nói nhảm, nếu ngươi chuyên bắt chước người khác hai mươi năm xem, ngươi cũng giống thế.
Chẳng qua đến cuối cùng thì so sánh cốt cách vẫn là “họa miêu họa hổ nan họa cốt”, Triệu Trinh vốn có danh tiếng tâm địa Bồ Tát, nếu chỉ dựa vào bắt chước thôi thì không thể học được.
Triệu Tông Thực nhìn lướt qua các tướng, ngữ điệu hòa hoãn nói:
- Quốc gia tiêu phí hầu hết thu nhập để mộ quân, nuôi quân, nguyện ý giúp nhân dân đang thất nghiệp có nơi làm ăn sinh sống, các nước mạnh lân cận không thể quấy phá. Thực sự là vệ nước hộ dân, trấn an gốc rễ nhân dân trăm họ.
Dừng một cái nói:
- Nhưng từ nhiều năm trước tới nay, các lộ cấm quân xảy ra tình trạng thiếu người quy, không bổ sung, không báo cáo. Quan lại bao che lẫn nhau, hiện tượng uống binh huyết, ăn khoản tiền quân lương thừa xảy ra càng ngày càng nghiêm trọng, gây nên đại sỉ nhục cho quốc gia!
Nói xong y cao giọng nói:
- Chư vị nhận bổng lộc của triều đình, dẫn binh trấn thủ, liệu trong lòng có tự hỏi không làm thất vọng với sự tín nhiệm của triều đình, không làm thất vọng với phúc trạch của hoàng thượng?
Một hồi chen lẫn cả thương lẫn pháo, làm cho mùi thuốc súng nổi lên tứ phía trong cả sảnh đường.
Nhưng cũng chỉ có thế, cứ xem tướng lĩnh cấm quân kinh thành ứng phó với Triệu Tông Tích như thế nào, thì biết ngay được rằng bọn họ đã tu luyện dày dạn, huống chi đã nhận được tin tức tại kinh thành từ lâu, đã làm xong chuẩn bị vẹn toàn… Cũng giống như ở kinh thành, bọn họ cũng dùng tiền thuê mướn dân chúng địa phương, còn có thành xây dựng chế độ quân đội vùng ven, tạo ra rất nhiều các quân doanh.
Có câu nói “Trong nhà có lương thực, trong lòng không hoảng hốt”, các tướng đều thể hiện vẻ mặt đờ đẫn nghe Triệu Tông Thực phát biểu, trong lòng lại đang tính toán kế hoạch, dễ gì đi một chuyến đến thành Bắc Kinh, chút nữa phải đi Thúy Hương lầu phong lưu khoái hoạt cho thật thích…
Thấy mình nói đến khô miệng mà các tướng vẫn còn mang bộ dạng ông nói gà bà nói vịt, Triệu Tông Thực không khỏi tức giận, vỗ án nói:
- Các ngươi không nói cũng được, ta đã lấy được danh sách các quân và bản ghi chép phát lương, tự mình đi thăm dò là được!
Dừng một cái nói:
- Tuy nhiên trước khi ta điều tra rõ, chư vị không cần trở về, tạm thời nghỉ ngơi ở phủ nha. Xin yên tâm đừng ngại, ta rất khoan hậu, sẽ không ngược đãi chư vị đâu, các vị an tâm ở lại là được!
Nói xong, y phẩy tay áo bỏ đi, không để ý tới cả sảnh đường các võ tướng đang nhìn nhau ngơ ngác… Triệu Tông Thực nói được là làm được, từ ngày hôm đó trở đi, y thật sự giam lỏng tất cả các Đô Chỉ Huy Sứ ở Hà Bắc lộ, bất luận kẻ nào nói gì cũng đều không được. Mà quan viên bị giam lỏng, trừ phi phải chủ động khai báo chỗ trống, nếu không thì đừng nghĩ đến việc gặp lại y một lần.
Đồng thời, Triệu Tông Thực nhờ Hàn Kỳ giao cho y các quan viên giỏi giang, già dặn kinh nghiệm, đi đến từng châu, từng quân doanh thanh tra, sử dụng tất cả các mưu mẹo có thể nghĩ ra được. Nghe nói, quan viên bị phái đi thanh tra các quân doanh, chuyện đầu tiên làm chính là lệnh cho tất cả các sĩ tốt tắm rửa sạch sẽ, ai mà mặt mũi bẩn thỉu đều bị đánh ba mươi quân côn, đuổi ra khỏi doanh trại.
Bọn Tây đã từng viết, các sự tình trên thế giới chỉ sợ hai chữ “Tích cực”. Triệu Tông Thực nghiêm khắc đốc thúc kẻ dưới, kết quả là người người đều đến báo cáo.
Văn Ngạn Bác nhìn Tham Quân thản nhiên nói:
- Tìm ta có chuyện gì?
- Tiểu nhân có mật sự cần bẩm báo.
Tham Quân nhìn quanh nói:
- Nhất định phải một mình bẩm báo.
- Các ngươi lui xuống trước đi.
Văn Ngạn Bác phất tay, chờ mọi người rời đi nói:
- Nói đi!
Tham Quân liền đem đầu đuôi tin tức vừa hỏi được bẩm báo một lượt.
Văn Ngạn Bác nghe xong trong lòng thầm than:
“Trách không được Thiệu Ung liên tục từ chối bỏ đi, hoá ra đúng là một phiền toái lớn.”
Ổn định lại tinh thần, ông nhìn về phía Tham Quân nói:
- Ngươi làm rất tốt, bây giờ ngươi đưa Du Thất đến chỗ ta, còn có những ai biết chuyện đều đưa qua đây.
- Không có người nào biết nữa, chỉ có tiểu nhân... A, tiểu nhân hiểu rồi, ta sẽ cùng gã tới đây.
- Ừ.
Văn Ngạn Bác gật đầu nói:
- Còn có người báo án kia nữa, cũng đưa đến đây đi.
- Vâng.
Tham Quân gật đầu nói.
Đợi gã lui đi, ông liền khoanh tay dạo bước trong vườn. Chuyện này liên quan quá lớn, đủ để thay đổi người thừa kế của Đại Tống, ông không thể không thận trọng.
Rốt cục là nên báo lên hay là giấu diếm đây? Nếu giấu diếm, kết quả ngôi vị thiên tử của Đại Tống có thể sẽ rơi vào tay đứa con hoang kia, là Tể tướng đứng đầu các quan viên, ông bất kể thế nào cũng không thể tiếp nhận. Nhưng báo lên mà nói..., lại liên can rất lớn, ông nghe nói hiện giờ trong cung đang có hai phi tử mang thai Hoàng tử!
Hơn nữa, Văn tướng công là người có trí tuệ, không cần phải có chứng cớ ông cũng có thể ngửi được mùi vị của một âm mưu... Thật sự quá trùng hợp rồi, làm sao ở trong cung vừa mới truyền ra tin tức Đại Tống sắp sinh hạ Hoàng tử, liền phát sinh ra loại chuyện gièm pha này? Còn nữa, trong cung tuy rằng thủ vệ không được tính là nghiêm mật, nhưng muốn đưa một người đàn ông vào bên trong hậu cung của phi tử tuyệt đối cần thủ pháp cực kỳ kín đáo và thực lực hùng mạnh. Thử hỏi Lưu Thiên Vương kia nếu có bản lĩnh này, làm sao lại để cho Du Thất ngu ngốc kia biết được, lại còn thả cho gã sống sót như vậy?
Nếu sự thật đây là một âm mưu mà nói... thì tất cả mọi người đều đang bị tính kế, cũng bao gồm cả chính mình, phóng mắt khắp triều đình vốn không có ai thích hợp với kế hoạch của bọn họ hơn mình. Hơn nữa đối phương khẳng định biết rõ, với tính cách của mình, tuyệt đối sẽ không giấu diếm mà không báo, không biết thì thôi biết thì sẽ nói...
Nhận thức được điều này làm cho ông nôn nóng không ngừng, ngồi đợi trong phủ thật lâu, cuối cùng Tham Quân cũng mang theo Du Thất và một kẻ nhàn rỗi tới đây.
- Người này chính là kẻ tố giác Du Thất.
Tham Quân chỉ vào kẻ nhàn rỗi kia nói.
Văn Ngạn Bác liền hỏi kẻ nhàn rỗi kia một số nghi vấn, tại sao phải tố giác Du Thất. Kẻ nhàn rỗi kia nói, bản thân ham mê cờ bạc, thiếu Du Thất một khoản nợ. Ngẫu nhiên nghe người ta nói tiền tài của Du Thất lai lịch bất chính, nếu đi tố cáo gã, món nợ kia có thể không cần phải trả, mà lại còn được quan phủ ban thưởng. Y cảm thấy Du Thất là một người ở nơi khác, ngu sao mà không lừa, lừa được lại tốt hơn, cho nên sáng nay liền đi phủ nha tố giác...
Nghe y nói cũng hợp tình hợp lý, Văn Ngạn Bác hỏi:
- Vậy ai là kẻ bảo ngươi nói ra điều này?
Kẻ nhàn rỗi mờ mịt lắc đầu nói:
- Tối hôm qua ở đổ phường chỉ sợ nhiều người biết, cũng không để ý là ai nói.
Dân cờ bạc khi đánh bạc thì trong mắt chỉ có chiếu bạc, bên cạnh dù có xuất hiện Thiên Vương lão tử cũng không để trong mắt.
- Người ta nói cái gì ngươi liền làm cái đó?
Tham Quân tức giận không ngừng, bây giờ càng nghĩ càng thấy sợ hãi, cảm thấy bản thân mình khó mà giữ được cái mạng nhỏ này.
- Dẫn tất cả mọi người ở đổ phường đến đây...
Văn Ngạn Bác lạnh lùng nói:
- Ta không tin không có ai để ý tới!
Ông luôn luôn tin tưởng trên đời này không có áo tiên nào không thể nhìn thấy vết chỉ khâu, âm mưu chỉ cần do con người làm ra, dù có tinh xảo đến đâu cũng để lại dấu vết... Cứ coi như là mình phải báo lên, cũng phải làm rõ sự tình rồi mới nói, nếu cứ qua loa mà báo lên, chẳng phải sẽ có người cười chê mà nói Văn tướng công hoa mắt ù tai sao!
Phủ Doãn đại nhân ra lệnh một tiếng, ông chủ đổ phường, tên chia bài, tiểu nhị, còn cả đổ khách, tất cả đều bị dẫn tới phủ nha.
Văn Ngạn Bác cũng không cần người khác, ông và Tham Quân hai người thay nhau cẩn thận đề ra nghi vấn, suốt một đêm cuối cùng cũng có kết quả.
Theo như ông chủ đổ phường nói, mấy ngày nay, luôn có mấy người ở xứ khác tới đổ phường đánh bạc. Theo như một đổ khách nhớ lại, dường như câu nói ấy là của một trong đám người đó, bởi vì cảm thấy bất chính cho nên mới liếc nhìn người đó một cái, do vậy có chút ấn tượng.
- Đúng rồi...
Văn Ngạn Bác dùng một cái khăn xoa đôi mắt đỏ ngầu, trong lòng âm thầm thở dài. Không cần phải phái người đi tìm mấy người ở xứ khác, ông đã có thể chắc chắn, đây là một âm mưu muốn tiêu diệt con nối dõi của Hoàng đế. Người thiết kế âm mưu này vô cùng cao minh, vẫn ẩn ở phía sau màn trợ giúp, không chân chính động thủ, không phạm vào nhân quả mà vẫn gây ra một vụ náo loạn!
Chẳng qua là, điều tra ra thì phải làm thế nào đây? Đối phương đối với chính mình thật sự là hiểu quá rõ rồi... Không có chứng cớ, có báo lên cũng không thay đổi được gì, ngược lại làm cho mình tương lai lại phải phối hợp. Nếu là Phạm phu tử đơn thuần, khẳng định sẽ không do dự đi làm, nhưng bình sinh Văn Ngạn Bác chỉ dụng tâm tám phần, tuyệt đối sẽ không làm.
Văn Ngạn Bác tự giễu thở dài. Sau đó tự giam mình ở trong phòng một lúc lâu, ông viết một đoạn nhỏ mật báo, tự tay lấy một cây sáp cắm trên thẻ đồng, đưa đến gần nến trên giá, nấu chảy sáp niêm phong miệng phong thư . Thừa dịp sáp chưa cứng lại, ông lấy ra từ trong tay áo một con dấu ấn lên mặt sáp, tiếp theo lấy ra ba cái lông vũ từ tủ gỗ của thư án đính vào chỗ sáp đó.
Làm xong tất cả, Văn Ngạn Bác lại thở dài một tiếng noi:
- Người đâu, chạy tám trăm dặm khẩn cấp đưa tới Biện Kinh.