Nhất Phẩm Giang Sơn
Chương 7326 : Bi thương vô cùng
Ngày đăng: 01:25 20/04/20
Giữa Lạc Dương và Khai Phong chỉ có bốn trăm dặm. Đường đến dịch trạm rất ngắn, sáng đi chiều đến.
Hôm nay là một ngày mưa to tầm tã, sấm sét ầm ầm. Triệu Trinh đang ở bên trong Ngự Đường, các tướng công thì đang an bài cấm quân đi điều tra chỗ trống… Có rất nhiều chỗ trống được điều tra ra như vậy, không thể nào chỉ cắt giảm là xong, còn phải bổ sung thêm người, làm khôi phục sức chiến đấu của cấm quân. Cho nên giữ lại nhiều hay ít, giảm nhiều ít cũng là một vấn đề lớn. Tất nhiên cũng sẽ dẫn đến cuộc tranh chấp kịch liệt.
Tam Ti Sứ đương nhiên là muốn cắt giảm nhiều một chút để giảm bớt áp lực tài chính. Xu Mật Viện đương nhiên muốn giữ lại nhiều một chút để bảo đảm sức chiến đấu của quân đội. Mà Trung Thư Tỉnh thì phải giúp Hoàng đế cân bằng hai bên, tạo nên kết quả vừa chú ý đến tài chính và vừa phải quan tâm đến quốc phòng.
Các tướng công thì tranh nhau túi bụi. Triệu Trinh cho người làm bếp chuẩn bị thức ăn, ăn uống no nê rồi lại tiếp tục tái chiến… Các Tướng công đối với việc này rất kích động, có người còn rơi cả nước mắt. Việc này không phải là do bọn họ đê tiện. Đại Tống triều là triều đại sủng trọng thần nhất trong lịch sử. Nếu không cái đó thì ân điển gì thì cũng không thể làm bọn họ đổi sắc mặt. Huống chi là một bữa ngự thiện cỏn con?
Để cho bọn họ kích động chính là Hoàng thượng đã thay đổi. Hoàng đế lười biếng triều chính nhiều năm, cuối cùng cũng đồng ý tăng ca a! Đây là dấu hiệu muốn chấn chỉnh lại!
Các tướng công một bên nhã nhặn dùng bữa, một bên cảm xúc dâng trào nói:
- Đại Tống triều cuối cùng cũng có thể chuyển biến tốt rồi!
Triệu Trinh cũng dùng bữa với bọn họ, nhưng mà món ăn của ông rất thanh đạm, thậm chí không phong phú bằng đại thần. Đối với việc này, các Tướng công từng phê bình rằng như vậy là không hợp với tôn ti trật tự. Nhưng Triệu Trinh nói, thanh thanh đạm đạm mới là đạo dưỡng sinh. Các đại thần nói, vậy chúng thần cũng dùng thanh đạm. Triệu Trinh cũng không cho phép nói: ‘Người khác sẽ cho rằng quả nhân không đối xử tốt với Tể phụ, sẽ làm cho kẻ sĩ trong thiên hạ thất vọng”.
Vì vậy kỳ cảnh duy nhất thiên cổ này, đã lên sân khấu ở triều Đại Tống.
Triệu Trinh lúc này đã ăn hơi no, chậm rãi uống một hai chén cháo gạo. Đột nhiên, thấy Lý Hiến từ bên ngoài cửa điện vội vã chạy vào, thấp giọng bẩm báo:
- Lạc Dương cấp báo tám trăm dặm.
Các Tướng công hầu như đồng thời dừng đũa, đặt bát xuống.
- Tiếp tục ăn.
Triệu Trinh thản nhiên cười nói:
- Người làm việc lớn, dù cho thái sơn có đổ trước mắt cũng không biến sắc.
Rồi mới quay lại nói với Lý Hiển.
- Dẫn lên đây đi.
- Vâng.
Lý Hiến ứng một tiếng rồi đi ra ngoài. Khi trở về bên người mang theo một người đưa tin toàn thân ướt đẫm. Mặc dù đã lau khô trên người, những mỗi khi đi một bước vẫn để lại dấu chân ướt sũng trên nền gạch của Ngự Đường.
Quy củ của Đại Tống, trừ khi đại sự quốc gia, nếu không thì không được sử dụng cấp báo tám trăm dặm. Mà cấp báo tám trăm dặm, cũng nhất định phải mở thư trước mặt Hoàng đế.
Văn Ngạn Bác cũng không thể không biết nặng nhẹ, cho nên Triệu Trinh tuy rằng bình tĩnh, nhưng trong lòng vẫn co rúm lại.
Hồ tổng quản tiếp nhận tin, kiểm tra thực hư chỗ đóng kín và ký tên. Sau khi xác nhận không có sai lầm, mới mang cho Hoàng thượng.
Triệu Trinh nhận lấy, cầm đao rạch thư trên bàn, mở phong thư và lấy tin tức ra xem…
Một đường sấm chớp xẹt ngang qua bầu trời đêm, mưa gió bỗng nhiên lớn hơn. Mưa to cùng với tiếng rít sắc lạnh từ đằng xa, từ bốn phương tám hướng cào vào cửa điện. Cửa sổ Ngự Đường vang lên tiếng kèn kẹt, từng chiếc màn tơ bay phật phật. Nến đỏ trong điện, đèn cung đình cũng bị thổi lay động mạnh, đủ loại bóng dáng cũng theo ánh sáng mà loạn lên, giống như ma quỷ đang nhảy múa.
Mặc dù thế, các Tướng cônh vẫn nhìn thấy trên mặt Hoàng thượng trắng bệch không có huyết sắc. Thân mình cũng khẽ run lên, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm tờ tín chỉ kia, giống như muốn dùng ánh mắt đâm thủng nó.
- Đóng cửa, mau đóng cửa điện lại.
Hồ tổng quản khẽ ra lệnh nói với một người canh cửa.
Vài hoạn quan canh giữ ở cửa Ngự Đường vội vàng hứng gió, dùng sức đi về hướng cửa điện… Khó khăn lắm mới đỡ lại được gió, đám hoạn quan cuối cùng cũng đóng cửa điện lại được. Gió cuồng bạo kia lập tức bị chặn bên ngoài điện, thanh âm cũng nhỏ đi rất nhiều.
Sau khi ánh đèn dừng lay động, quần thần chỉ thấy vẻ mặt Hoàng thượng đã khôi phục lại bình tĩnh. Chỉ có điều trên mặt vẫn trắng bệch.
Triệu Trinh chậm rãi thu lá thư vào trong tay áo, giọng ồ ồ nói:
- Tiếp tục đi…
Thanh âm phát ra run run, hiển nhiên là đang cố gắng bình tĩnh lại.
- Trời cũng không còn sớm nữa, hay là ngày mai lại tiếp tục nghị sự nhé.
Phú Bật cho dù có không hiểu chuyện sự tình đi nữa, thì cũng có thể nhìn ra Hoàng thượng đang cưỡng chế lửa giận. Loại trạng thái này đừng nói thảo luận quốc gia đại sự, cho dù là nói chuyện bình thường cũng không có khả năng:
- Hoàng thượng đi nghỉ sớm đi ạ.
Về phần cuối cùng là xảy ra chuyện gì, nếu Triệu Trinh không nói thì lão đương nhiên cũng sẽ không hỏi.
- Cũng tốt.
Triệu Trinh chậm rãi gật đầu.
- Chúng thần xin cáo lui.
Các Tướng công đều nhất tề đứng dậy thi lễ, nối đuôi nhau đi ra ngoàn điện.
- Bao khanh gia, khanh lưu lại một chút…
Khi chúng thần đang chuẩn bị rời khởi Ngự Đường thì Triệu Trinh lại mở miệng.
Bao Chửng liền dừng bước, đi trở lại.
Những người còn lại thì rời khỏi Ngự Đường, đi đến cửa điện Thùy Củng.
Dưới mái hiên, những chiếc kiệu hai người khiêng chen chúc nhau, một đám Tiểu Hoàng Môn mặc áo mưa đã lặng lẽ chờ ngoài cửa. Hoàng thượng thương cảm trọng thần, ban thưởng cho bọn họ được ngồi kiệu hai người khiêng trong hoàng cung… Cái gọi là kiệu hai người khiêng nhìn qua thì giống như là dùng hai cái cán nâng một chiếc ghế, chẳng có gì gọi là thoải mái, nhưng so với việc dùng hai chân đạp đất thì phải thoải mái hơn nhiều.
Vấn đề mấu chốt ở đây là, sau khi chết sẽ được quang vinh khắc trên mộ chí.
Ngày trời trong xanh, những người nâng kiệu này đều chờ ngoài Thùy Củng môn. Nhưng gặp phải loại thời tiết ác liệt như thế này, bọn họ sẽ ở ngoài cửa đại điện đón các vị tướng công, đương nhiên ở trên kiệu sẽ có thêm một cái chụp để phòng mưa.
Trước khi lên kiệu, Phú Bật quay đầu lại liếc mắt nhìn cửa điện đã đóng chặt. Thở dài thật sâu, sau đó quay trở lại, lão nhìn Hàn Kỳ nói:
- Có phải là có người giở trò hay không…
Một câu không đầu không đuôi này khiến Hàn Kỳ sửng sốt. Đúng lúc này thì có tia chớp xẹt qua, mọi vật đều sáng như ban ngày. Các Tướng công kia mỗi người có vẻ mặt khác nhau… Có người thì viết đầy chữ khẩn trương, có lo lắng, còn có người nhíu mày lại, dường như đang tính toán cái gì.
Hàn Kỳ mở miệng nói một câu cái gì đó, nhưng vừa lúc tiếng sấm nổ bên tai, ai cũng không nghe rõ. Đợi cho đến khi tiếng sấm đi qua, lão đã ngồi vào trong kiệu.
Nhưng lão và Phú Bật đã có giao tình mấy chục năm, chỉ cần xem hình dáng miệng của lão khi phát âm cũng biết lão nói cái gì.
- Trời phải mưa, con gái phải lập gia đình!
- Ai cũng cản không được sao?
Phú Bật không khỏi ngây người…
…………..
Bắc Kinh, phủ Đại Danh, một ngày sáng trong.
Nhưng mọi người có thể nhận thấy, đây chỉ là sự lặng im trước cơn bão!
Hậu viện ngoại trạch của Trần Khác là một vườn hoa. Trong vườn hoa cây lá sum suê, trúc xanh tươi mát, giả sơn tinh xảo, hồ cá thì nước trong xanh. Tuy rằng ánh mặt trời tháng bảy rất chói mắt, nhưng trong vườn bóng mát khắp nơi, làm cho người ta cảm thấy rất mát mẻ.
Giờ phút này Trần Khác và Triệu Tông Tích đang ngồi ở bên bờ hồ cá, bên dưới một dàn nho sum suê. Nền dưới dàn nho được lát gạch vuông, phủ đầy rêu phong, đặt hai cái ghế trúc, ở giữa có một bàn trà, trên đó còn có một bộ trà cụ, còn có mấy thứ hoa quả tươi.
Hoàn cảnh u nhã hiếm có như vậy, lẽ ra hai người ngồi đó phải thích chí nói chuyện phiếm mới đúng. Nhưng giờ phút này vẻ mặt của họ so với lúc kiểm tra cấm quân còn ngưng trọng hơn…
- Cửa thiên cung đóng chặt, muốn dò thăm tin tức cũng không dễ dàng chút nào.
Triệu Tông Tích nhìn Trần Khác nói:
- Cũng may tiền ngươi cho ta cũng không phải tất cả đều lãng phí, cuối cùng cũng có chút tin tức.
Trần Khác bình tĩnh nhìn chén trà, nghe y nói. Nhưng suy nghĩ lại bay tới nửa tháng trước, khi mình cùng Tiểu Muội dùng trà ở đây… Ngày đó, hai người khó lắm mới được ở cùng nhau. Trần Khác vốn định cùng nàng nhu tình mật ý một phen, Tô Tiểu Muội khuôn mặt xinh đẹp lại nghiêm túc nói:
- Tam ca, muội nghe huynh cùng một vị tôn tử hoàng thất đi lại rất gần.
- Ừ.
Trần Khác gật đầu cười nói:
- Cậu ta gọi là Triệu Tông Tích. Là lão nhị của Bắc Hải quận Vương gia. Chúng ta quen biết nhau ở Hành Châu…
Liền kể lại cho Tiểu Muội việc không đánh nhau không quen với Triệu Tông Tích.
Tiểu Muội sau khi nghe xong, nhẹ giọng hỏi:
- Nói như vậy là Tam ca thực sự muốn giúp y đấu với Triệu Tông Thực.
- Đúng vậy.
Trần Khác vuốt cằm nói:
- Về công về tư ta đều phải làm như vậy.
- Tiểu Muội có mấy câu muốn nói. Không biết Tam ca có chịu nghe hay không.
Tô Tiểu Muội dịu dàng nói.
- Huynh và muội là vợ chồng một thể, huynh làm sao mà không nghe cho được?
Trần Khác cười vang nói:
- Hơn nữa, Tiểu Muội là nữ Gia Cát. Rất nhiều chuyện muội không nói, huynh cũng muốn hỏi đó.
Nghe Trần Khác nói, trong lòng Tô Tiểu Muội như ăn mật ngọt, ngọt ngào cười nói:
- Tam ca, Tiểu Muội quả thật là không nhìn nhầm người.
- Đương nhiên rồi.
Trần Khác cười nói:
- Có lời gì xin phu nhân cứ nói. Vi phu sẽ kính cẩn lắng nghe.
- Tiểu Muội kiến thức nông cạn, chỉ có điều yêu thích đọc sách, xem qua nhiều thế hệ đế vương, nhưng luôn có thể chung hoạn nạn nhưng không thể cùng phú quý. Thế nhân thường nói, được chim là quên ná, được cá quên nơm, có mới nới cũ, đế vương không thể dung người. Nhưng Tiểu Muội lại nghĩ, nhiều khi là những đại thần kia gieo gió gặt bão. Bọn họ kể công kiêu ngạo, ỷ vào giao tình với Hoàng đế không phải là ít liền quên đi đạo quân thần…
- Cái gì gọi là đạo quân thần?
Trần Khác hỏi.
- Học vấn của Tam ca so với muội cao hơn, đây là kiểm tra muội sao vậy.
Tiểu Muội cười tủm tỉm nói:
- Muội cũng chưa từng làm đại thần, làm sao nói cho hay. Chỉ có điều “Mạnh tử” đã nói: “Dục vi quân, tận quân đạo. Dục vi thần, tận thần đạo. Nhị giả giai pháp nghiêu, thuấn nhi dĩ hĩ”.
- Muội cùng đừng có quanh co lòng vòng nữa.
Trần Khác giơ tay béo nhẹ gò má trắng mịn của nàng một cái:
- Huynh cũng đã từng đánh nhau không lại Liễu Nguyệt Nga, cũng không nói là không cưới cô ấy. Muội cũng không cần sợ thông hơn hơn huynh thì huynh sẽ không cần muội.
- Tẩu tử Vương Phất dạy muội nên giữ thể diện cho trượng phu.
Tiểu Muội thẹn thùng cười nói:
- Hơn nữa muội cũng chỉ là nói loạn, không biết đúng hay không.
- Cứ nói đi đừng ngại.
Trần Khác cười nói.
- Muội thấy “Thần đạo” của Tuân Tử, nói rất rõ ràng. Đạo quân thần tổng kết lại chính là ba chữ “Thuận, Kính, Trung”.
Tiểu Muội dịu dàng nói:
- Nhìn qua nhiều thế hệ thần tử, bình thường đều là giữ ba chữ đó đấy. Bất kể tính tình Hoàng đế như thế nào, đều có thể chết già. Nhưng ngược lại thì thường không có kết cục tốt.
Dừng một chút, thấy Trần Khác đang chăm chú nghe, nàng liền nói tiếp:
- Tuy rằng bây giờ Triệu Tông Tích cùng tam ca tình như tay chân. Nhưng tương lai y thực sự có ngày đó thì hai người các huynh phải có giới hạn quân thần… Có câu là “Ông trời không có phụ tử, quân thần thì không có huynh đệ.” Tam ca nếu như muốn cùng y trước sau đều tốt đẹp thì không thể không đề phòng a.
- Nếu là y thật sự có ngày đó, huynh đương nhiên là giữ lễ quân thần.
Trần Khác hạ giọng nói.
- Không, phải bắt đầu từ bây giờ. Gieo nhân hôm nay, ngày mai gặt quả.
Tiểu Muội nghiêm mặt nói :
- Hiện tại y dựa vào huynh, mọi chuyện đều dễ nói. Nhưng ai biết trong lòng của y nghĩ cái gì… Cho dù là y không có nghĩ về sau sẽ tính sổ huynh. Tam ca cẩn thận một chút cũng không có sai.
Trần Khác yên lặng gật đầu, hắn học thi phú ngũ xa, làm sao mà không biết đạo lý trong đó. Chỉ có một điều, tư tưởng đời sau ảnh hưởng, cảm thấy mình với bất cứ kẻ nào cũng đều là bình đẳng. Thêm vào việc Triệu Tông Tích vẫn dựa vào chính mình, cho nên hắn cũng không có cách nào thể hiện vị trí của mình.
Tiểu Muội nói cũng rất đúng. "Bất mưu vạn thế giả, bất túc mưu nhất thì". Mình không thể bởi vì bây giờ Triệu Tông Tích khoan dung mà buông lỏng cảnh giác.
Phục hồi lại tinh thần, Trần Khác thấp giọng nói:
- Thuận, kính, trung. Ta làm cũng không tốt lắm a.