Nhất Phẩm Giang Sơn
Chương 7327 : Tâm chết
Ngày đăng: 01:25 20/04/20
- Ah…
Địch Thanh gật đầu nói:
- Lát nữa phu nhân nói với ta một chút mấy nhà đó. Để thừa dịp thời gian này ta ở trong kinh quyết định luôn a.
- Phụ thân.
Địch Vịnh đỏ mặt, đổi chủ đề nói:
- Lúc người ở Nam Kinh có tốt không? Cả nhà đều rất nhớ phụ thân.
- Khá tốt.
Địch Thanh cười cười nói:
- Triều đình luôn cho sứ giả hỏi thăm ân cần, ta có thể không tốt sao?
- Bọn họ là muốn bức tử phụ thân mà…
Địch Vịnh giọng căm giận nói.
- Nếu là trước đây, có mười phụ thân cũng đã bị xử lý chết rồi.
Địch Thanh cười ha hả nói:
- Nhưng hiện tại đã nghĩ thông, không phải Hoàng thượng hoài nghi ta, mà là đám người kia ghen ghét ta. Càng như vậy ta càng phải sống thật tốt, để làm bọn chúng tức chết.
- Phụ thân đã thông suốt hơn trước đây rồi.
Địch Vịnh vui vẻ nói.
- May mắn mà có người bạn vong niên kia.
Địch Thanh cảm khái nói:
- Cậu ta nếu không cho củi lửa, hai năm nay lại không ngừng viết thư khuyên nhủ ta, vi phụ quả thật là đã được lợi ích cả đời a.
Nói xong cười nói:
- Hai ngày nay, con mời cậu ta đến nhà ăn cơm. Ta muốn cảm ơn cậu ta.
- Hay là thôi đi…
Địch Vịnh nhỏ giọng nói:
- Cậu ta bây giờ đi lại rất gần với Triệu Tông Tích.
- Ah…
Địch Thanh im lặng không nói thêm gì, bản thân ông cũng là người bị nghi kỵ. Thời kỳ mẫn cảm, vẫn là không cần phải làm cho Trần Khác phiền phức thêm nữa.
Thấy có chút tẻ ngắt, Địch Vịnh nhẹ giọng hỏi:
- Phụ thân tính khi nào thì vào cung?
- Đương nhiên là theo như quy củ.
Địch Thanh liếc y một cái nói:
- Hôm nay đã báo rồi, đoán chừng trong hai ngày Hoàng thượng sẽ triệu kiến.
- Chắc có lẽ không lâu như vậy.
Địch Vịnh hạ giọng nói:
- Chỉ sợ có thể sẽ triệu kiến ngay ạ.
- Đã xảy ra chuyện gì?
Địch Thanh cả kinh nói.
- Đã xảy ra chút sự tình, cửa cung đã khóa bốn ngày rồi.
Địch Vịnh gật đầu nói:
- Cuối cùng chuyện gì xảy ra, con nói ra cũng không tốt.
Địch Thanh gật gật đầu, lần này Hoàng đế triệu ông trở về kinh gấp, ông còn nghĩ xảy ra chiến sự, nghĩ đến cuối cùng cũng có đất dụng võ. Nhưng xem ra thì không phải là như vậy rồi.
Lúc phụ tử đang nói chuyện, quản gia bên ngoài đi vào, cung kính bẩm báo:
- Người truyền chỉ trong cung tới rồi.
- Mời vào đại sảnh dùng trà.
Địch Thanh vội vàng đi đổi quan phục, vào đại sảnh gặp mặt.
Người đến truyền chỉ là Lý Hiến, gã chấp tay với Địch Thanh nói:
- Quan gia kêu Địch Tướng công lập tức vào kiến giá.
- Tuân mệnh.
Địch Thành đè nén sự kinh ngạc, đi theo Lý Hiến đến cỗ kiệu vào cung.
Trên đường không nói chuyện, cỗ kiệu cũng nhanh chóng tới điện Phúc Ninh ở tẩm cung của Hoàng đế.
Địch Thanh ngồi ngay ngắn, nhìn không chớp mắt. Xuống kiệu mới phát hiện, trong điện đầy thị vệ, ba bước một tốp, năm bước một trạm gác như là gặp đại địch.
Lý Hiến đi vào bẩm báo một tiếng, đi ra bèn nói:
- Địch tướng công, Hoàng thượng có chỉ, ngài không cần báo danh, tự mình đi vào là được rồi.
Mọi việc rất kỳ lạ, nếu không phải đã từng tới điện Phúc Ninh, Địch Thanh thậm chí hoài nghi có người thiết lập bố cục hãm hại mình. Trong lòng ông tràn đầy nghi hoặc và không yên, đi vào tẩm cung Hoàng đế.
Đi qua tầng tầng lớp lớp màn che, Địch Thanh đi vào nội đường, liền thấy Hoàng thượng nằm trơ trợi ở trên giường.
Liếc thấy Triệu Trinh, Địch Thanh gần như không dám tin vào mắt mình. Mới hai năm không gặp, Triệu Trinh dường như đã già đi mười tuổi. Ban ngày tháng sáu, Hoàng thượng vốn rất sợ nóng, lại mặc trường bào bằng lụa dày, trên người còn đắp chẳn mỏng, ông ta co người nằm lệch sang bên gối, đang xuất thần nhìn trang trí trên trần điện. Nghe được tiếng Địch Thanh đi vào, mới chậm rãi quay đầu lại.
Chỉ thấy trên mặt Hoàng thượng ngày trước được chăm sóc rất chu đáo, giờ phút này lại hơi phù nề, đầy nếp nhăn. Có vẻ tuổi già sức yếu, mỏi mệt không chịu nổi. Ông cảm thấy xót xa, vội vàng khom mình thi lễ nói:
- Địch Thanh bái kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế…
Triệu Trình nặn ra một nụ cười, thanh âm khàn khàn nói:
- Địch ái khanh, khanh đã đến rồi. Mau đỡ quả nhân đứng lên.
- Vâng.
Địch Thanh cũng chẳng quan tâm điều gì khác, vội vàng đi đến đỡ Triệu Trinh dậy. Chỉ thấy thân hình Hoàng đế nhẹ bẫng, tựa như không có chút trọng lượng. Trong lòng không khỏi chua xót nói:
- Lúc này mới hai năm không gặp, hoàng thường làm sao… gầy thành như vậy. Người hầu hạ của người đâu?
Là quả nhân đã cho bọn họ tránh đi rồi, để quân thần chúng ta trò truyện cho thoải mái.
Triệu Trinh quay sang, nhìn thần thái sáng láng của Địch Thanh, ông ta lộ vẻ sầu thảm cười nói:
- Qua nhân nhớ rõ, khanh còn lớn hơn ta hai tuổi. Ngược lại lại trẻ hơn ta mười mấy tuổi…
- Hoàng thượng thánh thể luôn an khang. Chẳng qua lúc này là không an dưỡng, chỉ cần nghỉ ngơi mấy ngày tự nhiên sẽ sinh long hoạt hổ lại.
Địch Thanh nức nở nói:
- Người là vua của vạn dân, ông trời sẽ phù hộ. Nhất định sẽ khá hơn.
- Nói cái gì đó…
Triệu Trinh bị chọc cho cười nói:
- Ta còn chưa có chết.
- Vậy vi thần sẽ không nói nữa.
Địch Thanh lau lau nước mắt nói:
Bao Chửng đành phải đáp ứng:
- Vi thần cáo lui.
Triệu Trinh gật đầu nhắm mắt lại, dường như đang ngủ.
Từ trong tẩm cung rời đi, Bao Chửng thấy Địch Thanh. Lúc chiều, bọn họ phụng chỉ thông báo, Địch Thanh đã biết rõ chân tướng rồi.
- Như thế nào rồi?
Thấy Bao Chửng đi ra, Địch Thanh hỏi:
- Những người đó xử trí như thế nào?
Không phải do ông nhiều chuyện, mà là không biết thái độ của Hoàng thượng ra sao, ông cũng không thể xuống tay chỉnh đốn Hoàng Thành Ti.
- Hoàng thượng nói.
Bao Chửng dừng chân, nghiêm nghị nói:
- Không muốn gặp lại bọn lòng lang dạ sói này nữa.
- Vậy là có ý gì ?
- Còn muốn Hoàng thượng nói rõ ràng hơn sao?
Bao Chửng buồn bã nói:
- Hay là ngươi muốn Hoàng thượng mang tiếng bất nhân?
- Ta biết rồi.
Địch Thanh gật đầu, ông biết Hoàng thượng không giết người, liền trầm giọng nói:
- Có một số việc, quả thật không thể chờ Hoàng thượng chỉ rõ.
- Về phần tội danh, người Hoàng Thành Ti trong lòng đều biết rõ.
Bao Chửng thản nhiên nói:
- Về phần đối với bên ngoài, cứ nói bọn họ bất mãn vì việc giải trừ quân ngũ, nghi ngờ do lão phu vì tiết kiệm chi tiêu mà xúi giục Hoàng thượng giải trừ quân bị, bởi vậy muốn mưu đồ gây rối với lão phu…
- Làm sao có thể để ngươi chịu tiếng xấu thay người khác?
Bao Chửng là một trong những triều thần mà Địch Thanh tôn kính nhất.
- Mọi người gọi lão phu là Bao Hắc Tử, ta không chịu tiếng xấu thay cho người khác thì ai chịu?
Bao Chửng vân vê chòm râu cười to nói:
- Những việc còn lại giao cho Địch tể tướng, lão phu về nhà đi ngủ đây.
- Bao đại nhân.
Địch Thanh truy hỏi một câu:
- Vụ án này cứ bỏ qua như vậy ?
- Ngươi cứ nói đi?
Trong mắt Bao Chửng toát ra sự kiên nghị… Vào buổi tối cùng ngày, Hoàng thành Ti và Nhập nội Nội Thị Tỉnh đồng thời triển khai chỉnh đốn.
Đèn lồng, bó đuốc bên trong đại viện Nhập nội Nội Thị Tỉnh chiếu sáng như ban ngày.
- Trước đây trong cung chỉ có Nội Thị Tỉnh, triều Tống ban đầu cũng vậy. Lúc lập quốc, Nội Thị Tỉnh có Nội trung cao phẩm ban viện, chưởng quản sự vụ phụng bồi trong cung đình, bởi vì tầm quan trọng vượt xa biệt viện cho nên địa vị lại tăng lên một bậc. Cuối cùng vào năm Cảnh Đức thứ ba, lập ra Nhập nội Nội thị tỉnh và Nội Thị Tỉnh, xưng là tiền hậu tỉnh. Mà càng gần Hoàng đế, cho nên Nhập nội Nội Thị Tỉnh từ trước đến nay được coi là thủ lĩnh của đại nội. Dần dần, nó đã lấn lướt Nội Thị Tỉnh, trở thành cơ cấu quyền lực cao nhất trong cung điện.
Trước kia, một nhân vật tùy tiện bên trong Nhập Nội Nội Thị Tỉnh đều rất vênh váo tự đắc, tỏ vẻ như ta đây là chủ nhân thật sự. Nhưng giờ phút này, Áp ban, Nội đông – tây đầu cung phụng quan, Nội thị điện đầu, cao phẩm nội thị, cao ban nội thị, hoàng môn nội thị (tên các chức quan), tất cả mặt đều mất tinh thần, nơm nớp lo sợ đứng trong viện.
Đối diện bọn họ là Nhập nội Nội Thị Tỉnh Phó Đô Tri mới nhậm chức Lý Kế Hòa. Thằng nhãi này xuất thân là mã tặc, sau này thất thủ bị bắt, vì bảo vệ mạng sống mà đầu hàng vào cung. Nhưng mười mấy năm qua vẫn không ở trong cung, mà bị Hoàng thượng phái đi chiến trường Tây Bắc, Định Châu làm giám quân, nghe nói là giết người như ngóe. Lần này bị triệu hồi vào kinh, một bước lên mây trở thành Đại nội Phó tổng quản… Nhưng thật ra tổng quản từ trước đến này không quản sự vụ, cho nên gã mới là tổng quản chân chính.
Đám hoạn quan đều biết mã tặc này trở về để làm gì đó. Trong viện là một mảnh tĩnh mịch, chỉ có cây đuốc ở trong gió đêm phát ra tiếng đôm đốp như âm thanh gạo bung.
Lý Kế Hòa vẫn cứ không lên tiếng, cũng không biết gã chờ cái gì, nhưng người đứng hay quỳ đều cảm thấy không biết trời lúc nào sẽ sáng.
Mãi cho đến khi Tiểu Hoàng môn đi vào sân, cung kính bẩm báo:
- Hồ công công nói, Hoàng thượng đã ngủ rồi.
- Tốt.
Lý Kế Hoài gật đầu, lúc này mới bắt đầu sung quân mọi người:
- Nghe cho kỹ, bởi vì các ngươi không làm tròn trách nhiệm, chúng ta cuối cùng không cần phải ở Tây Bắc ăn cát, có thể trở về Biện Kinh hưởng phúc hai ngày rồi.
Dừng một chút, để lộ ra hàm răng trắng nói:
- Để tỏ lòng biết ơn, ta tiễn các ngươi bằng một gậy!
Đám hoạn quan trong lòng biết sớm muộn gì cũng trống không thoát việc này, tuy nhiên được Nội Thị Tỉnh dùng hinh đánh bằng roi là rất được chú trọng đó. Có khi đánh cho da thịt bong tróc ra, nhìn máu chảy đầm đìa rất là dọa người, thật ra chỉ cần xoa Kim sáng dược nghỉ ngơi vài ngày là không có việc gì. Có khi đánh xong cả da cũng không sưng, nhưng lại làm cho người lục phủ ngũ tạng đều bị vỡ, cả mạng cũng không còn. Nghe nói lúc luyện đánh gậy, người ta dùng giấy lụa bọc rơm trên đầu gậy, khi đánh thì rơm rạ bên trong bị nát hết, giấy lụa bên ngoài không hề bị rách.
Bởi vì đã sớm đoán được phải ăn gậy, phàm những đám hoạn quan không làm tròn trách nhiệm đều mua chuộc những tên chấp hành hình phạt để chúng hạ thủ lưu tình, vì vậy mới đầu bọn họ cũng không hoảng hốt.
Lý Kế Hòa ra lệnh một tiếng, Chưởng hình ti Hoàng môn đi vào, trải lần lượt từng cái chiếu lên mặt đất. Hơn mười tên hoạn quan đi lên lĩnh tội, nước đến chân rồi, bọn họ cuối cùng mới có chút sợ hãi, nhìn Lý Kế Hòa thở dài nhỏ giọng nói:
- Công công hạ thủ lưu tình, chúng ta ngày sau nguyện làm trâu bò để đền đáp.
- Đâu có đâu có.
Lý Kế Hòa cười gằn nói:
- Hành hình đi!
Đám dụng hình liền ấn một đám hoạn quan nằm lên chiếu, kéo quần xuống, dùng một miếng vải bố phủ lên, sau đó giơ gậy gộc lên bắt đầu đánh từng người một. Âm thanh trầm đục, tiếng kêu thảm thiết lập tức vang vọng trong viện. Đánh cho bọn họ bong da tróc thịt, máu tươi chảy ào ào, làm cho mọi người xem đều sợ hãi.
Đừng nhìn họ bị đánh náo nhiệt như vậy, thật ra người chịu phạt cũng không bị tổn thương thật sự…
- Mười sáu, mười bảy, mười tám, mười chín, hai mươi…
Tiểu Hoàng môn đứng đếm hô lên, đột nhiên nghe Lý Kế Hòa trầm giọng nói:
- Hành hình đã mệt rồi, thay người đi!
- Công công, chúng ta không mệt.
Đám Tiểu Hoàng môn cầm gậy gộc nói.
- Các người làm sao mà không mệt? Ta thấy tất cả đều mệt rồi.
Lý Kế Hòa cười lạnh nói:
- Còn nói nữa, thì cùng nhau bị đánh.
Liền có hai mươi thái giám khỏe mạnh… Đều là theo Lý Kế Hòa từ Tây Bắc trở về, cầm lấy hình trượng.
Đám Tiểu Hoàng môn đành phải lui qua một bên.
Nằm rạp trên mặt đất chịu hình phạt có một người cảm thấy không ổn, liền vội vàng hét lớn:
- Công công tha mạng!
Lý Kế Hòa vẫn thản nhiên, trầm giọng nói:
- Tiếp tục!
Hình trượng thô to đánh vào sau lưng người chịu hình, không có chút hoa mỹ nào nhưng lực rất mạnh.
Chỉ một lát sau, hoạn quan chịu phạt liền phun ra một ngụm máu tươi, căn bản là không có tiếng kêu thảm thiết, bởi vì tất cả đều bị đau ngất đi rồi. Sau đó, máu tươi liền rỉ ra vải bố…
Đợi cho âm thanh của trượng dừng lại, kẻ hành hình giơ tay sờ phần gáy người bị phạt, một lát sau đứng dậy, đều bẩm báo:
- Vô ý đánh chết rồi…