Nhất Phẩm Giang Sơn

Chương 7331 : Võ học và Võ cử

Ngày đăng: 01:25 20/04/20


Trên quan đạo, trong hương xa, thiếu nữ xinh đẹp nhìn qua cửa sổ mà hỏi. Đây vốn là một chuyện tốt đẹp nhất trên đời.

Trần Khác nghe vậy cười ha ha nói:

- Vu Sơn mười hai đỉnh, mây dày đặc, sương mù mờ mịt, tiểu sinh từ trên trời giáng xuống.

Không ngờ tới hắn đối đáp có khí thế như vậy, hai mắt thiếu nữ sáng lên, cười cười nói:

- Bài phá thạch lựu, hông môn trung đa thiếu toan tử? (Tách quả lựu ra, bên trong có bao nhiêu hạt? – “酸籽-Toan tử” và “酸子-Toan tử” có âm đọc giống nhau, là hí xưng (xưng hô mang tính châm biếm) của người đọc sách.

酸籽-Toan tử: hạt lựu

酸子-Toan tử: là xưng hô mang tính châm biếm của thời trước đối với người đọc sách đói rét mà cổ hủ.

- Giảo khai ngân hạnh, bạch y lý nhất cá đại nhân!

Trần Khác cười đáp (Mở quả bạch quả, bên trong chỉ có một nhân –大仁-đại nhân (nhân của hạt)với大人-đại nhân (người bề trên, quan lớn, đại thần) cách đọc giống nhau - có thể hiểu: mở quả bạch quả, bên trong có một đại nhân)

Hai mắt thiếu nữ lại càng sáng hơn, lúc này liếc nhìn huynh trưởng, không khỏi cười một tiếng:

- Nhất đối mã nhị tịnh bí hành,

Nhất vị tú tài nhất vị quan. Đương quan bản thị tú tài tố, tiên tố tú tài hậu hố quan. (Một đôi ngựa chạy song song, một tú tài một quan nhân. Làm quan vốn là tú tài làm, trước làm tú tài sau làm quan).

Trần Khác nghe vậy cười cười, nhưng không nói ra vế dưới, chỉ là chỉ ra xe ngựa.

- Ha ha, Trọng Phượng huynh, đây là tiểu muội nhà ta A Hoàn.

Thấy hắn không đối lại, Vương Bàng cười lớn:

- A Hoàn, còn chưa xin lỗi học sĩ.

Ai ngờ khuôn mặt xinh đẹp của nàng lại ửng lên:

- Phải xin lỗi chính là Trần học sĩ, anh ta không đứng đắn.

Mọi người không khỏi kinh ngạc, nhưng Trần Khác lại ôm quyền nói:

- Thực không có câu đối phù hợp, đắc tội đắc tội, tiểu nương thứ lỗi.

- Học sĩ tài trí hơn người…

Lúc này Vương Hoàn mới ôn nhu thi lễ:

- Tiểu nữ tử hôm nay đã phục rồi.

Lại cười tủm tỉm quan sát hắn, khiến cho Trần Khác vô cùng sợ hãi.

Trong lúc nói chuyện, xe đã vào trong thành Biện Kinh, vào trong trạch viện mà Trần Khác đã chuẩn bị sẵn cho Vương gia. Vương Bàng nhìn muội muội đỡ mẫu thân xuống, chợt nói:

- Ta hiểu rồi, hóa ra Trọng Phương huynh đã ra vế dưới.

Mọi người hiếu kỳ:

- Rốt cuộc vế dưới là gì?

Vương Bàng lặng lẽ cười, lắc đầu không nói, đợi khi Trần Khác và mẫu thân không ở trong đó mới nói:

- Lưỡng cá nữ nhân đồng xa tọa, nhất cá nữ nhi, nhất cá nương. Vi nương bản thị nữ nhi tố, tiên tố nữ nhi hậu tố nương (Hai nữ nhi ở trong xe, một con gái, một mẫu thân. Làm mẹ vốn phải làm con gái trước, phải làm con gái mới làm mẹ)

Mọi người toát mồ hôi…

Tới khi Trần Khác về tới nhà thì đã hoàng hôn. Thị nữ vừa hầu hắn thay quần áo, vừa nhẹ nhàng bẩm báo có người của võ học viện đợi ở trước viện.

Trần Khác liền đi ra gặp, thấy trong sảnh có hai gã quan viên một văn một võ, võ quan thân hình cao lớn, mặt râu quai nón, hơn bốn mươi tuổi, chắp tay sau lưng đi tới đi lui sau nội đường. Quan văn chừng ba mươi tuổi, cả người trắng trẻo, mặc kệ võ quan kia đi lại thế nào y vẫn bình thản đứng đó.

Trần Khác đã gặp các giáo viên võ học viện ở quý phủ Địch Thanh, biết võ quan kia tên Quách Hán, quan văn tên Tô Tiến, đều là thuộc hạ cũ của Địch Thanh. Sau đó khi Địch Nguyên Soái mở võ học viện, hai người bọn họ một quản giáo vụ, một quản thứ vụ (các việc khác), là hai người phụ trách chủ yếu ở võ học viện.

Đứng sau tấm bình phong quan sát hai người một lúc, Trần Khác mới bước ra, ôm quyền nói:

- Thật có lỗi, đã để hai vị đợi lâu.

Tô Tiến vội đứng dậy thi lễ, Quách Hán lại có vẻ đợi lâu nên hơi bực tức, chỉ qua loa ôm quyền, ồm ồm nói:

- Ngài là đại nhân, chúng tôi đợi cũng phải.

- Đại nhân thứ lỗi.

Tô Tiến lườm y một cái, cười khổ:

- Lão Quách là người rất tốt. Chỉ là miệng quá thối thôi.

- Không cần để ý, khi ta theo Địch Nguyên soái nam chinh, cũng đã từng quen Quách đại ca.

Trần Khác cười ha ha nói:

- Lúc ấy chúng ta còn cùng uống rượu đấy.

Quách Hán nghe vậy hơi ngượng:

- Đại nhân, thật có lỗi, là hạ quan gấp quá.

- Trời đã tối rồi, gấp cũng không được ngay.

Trần Khác thân thiết nắm tay y.

- Đi, chúng ta vừa uống vừa nói chuyện.

Đầu bếp quý phủ đã sớm bày xong rượu và thức ăn, hai người bị hắn lôi vào, uống được mấy chén đã trở nên thân thiện hơn một chút, Trần Khác hỏi:

- Hai vị có chuyện gì?

- Ôi, lão Quách ta là một người thẳng tính, đại nhân đừng trách móc.

Quách Hán và Tô Tiến liếc nhau,người thứ nhất lên tiếng:

- Lần trước, khi gặp mặt, đại nhân đã nói với chúng ta, võ học viện phải dời về Biện Kinh. Chuyện này thật sự không phải chuyện tốt.

- Vậy là sao?

Trần Khác hỏi.

- Thành Biện Kinh nước quá sâu, có bao nhiêu người muốn ép chết chúng ta.

Quách Hán buồn bực nói:

- Đi theo Nguyên soái về kinh hơn một tháng, lương bổng các giáo viên, lương thực của các học viên đều không có chỗ lĩnh. Thành Biện Kinh nói là do phía Nam Kinh phát, khiến cho người chúng ta phải tới Nam Kinh, bên kia lại nói, chúng ta đã rời đi rồi, không còn quan hệ gì với họ nữa.

- Còn nữa, hôm nay chúng ta đến Xu Mật Viện hỏi phòng học, kết quả bọn họ nói đã dùng làm miếu Võ Thành Vương rồi, bảo chúng ta đi tìm địa điểm khác.

Quách Hán càng nói càng giận:

- Chúng ta đi đâu tìm đây? Thế này không phải muốn ép chúng ta giải tán sao?

- Xin bớt giận, đừng tức giận!

Trần Khác rót đầy rượu cho y:

- Miếu Võ Thành Vương bây giờ dùng làm gì?

- Trống không!

Quách Hán cả giận.

- Vậy mới đáng giận! Hỏi bọn họ dùng làm gì họ cũng không nói. Kỳ thật là không muốn để cho chúng ta dùng!

- Chủ yếu là, chúng ta đã ở nhà Nguyên soái hơn một tháng.

Lúc này Tô Tiến mới lên tiếng:

- Nhà Nguyên soái cũng không dư dả gì, thật sự ngại khi cứ ăn không ở không như thế.

- Ngày mai sẽ dọn đi.

Trần Khác suy nghĩ một chút mới nói.

- Dời đến đâu?

Hai người sửng sốt.

- Miếu Võ Thành Vương.

Trần Khác thản nhiên:

- Nếu để không thì chúng ta dùng.

- Nhưng Xu Mật Viện không cho dùng.
Tô Tiến thấp giọng đáp.

Trần Khác về đến nhà, phát hiện Vương Bàng đã tới đây.

- Nguyên Trạch, sao ngươi tìm được đến đây?

Trần Khác thân thiết cười hỏi:

- Vốn định ngày mai tới rủ ngươi đi dạo Kinh thành.

- Còn rảnh rỗi đi chơi nữa.

Vương Bàng mặc trên người một tấm nho bào trắng, sắc mặt lạnh tanh nói:

- Hôm nay Hoàng thượng tiếp kiến Long lão nhi, còn nhận một trăm cuốn bản thảo của ông ta, cũng hạ lệnh phát các quán các, lưỡng chế và quan duyệt xem qua, nghe nói lần tới Kinh diên là muốn có sách của ông ta rồi.

- Đúng.

Trần Khác gật gật đầu.

- Nếu sách của ông ta được vào Kinh diên,

Thấy hắn vẫn bình thản, Vương Bàng cả giận:

- Ngươi có biết hậu quả gì không?

- Hậu quả gì?

- Ông ta cũng không phải là người không có dục vọng như mọi người vẫn nghĩ.

Vương Bàng trầm giọng nói:

- Ông ta đến cái tuổi này rồi, điều mà ông muốn, không phải quan, mà là danh! Ông ta muốn lập địa thành thánh!

- Đây cũng không phải chuyện ông ta muốn là được.

Trần Khác lắc đầu nói.

- Chỉ cần sách của ông ta được vào Kinh diên, chẳng khác nào triều đình thừa nhận địa vị chính thống của ông ta.

Vương Bàng thấy Trần Khác không nóng nảy lại càng giận nói:

- Hơn nữa, nhiều người bám đuôi như thế, sao có thể bỏ lỡ không tâng ông ta lên tận trời?

- Ừ.

Trần Khác gật đầu:

- Ngươi định phá thế nào?

- Ta cũng không có cách nào.

Vương Bàng tức giận:

- Ta tới tìm ngươi, là muốn xem bản thảo của ông ta, xem có lỗ hổng gì có thể đánh vào không.

Nói xong, nhìn Trần Khác:

- Ngươi có muốn làm không?

- Nghe nói đại nội đã in. Chỉ cần in xong rồi, muốn lấy một quyển cũng không vấn đề gì.

- Nhất định phải nhanh lên, chỉ còn mười ngày nữa là mở Kinh diên rồi!

Vương Bàng quả quyết nói:

- Một khi bắt đầu giảng bài, nếu có lỗ hổng thì triều đình cũng phải che giấu cho ông ta, chúng ta hoàn toàn không làm gì được.

- Được.

Trần Khác gật đầu:

- Ta sẽ nhanh chóng chuẩn bị cho ngươi.

- Ừ.

Vương Bàng cố nén tâm tư, lại nói

- Phương pháp dùng giải diêm tiêu diệt thanh diêm cũng không tệ.

Trần Khác ngạc nhiên, hắn vẫn không kịp thích ứng với việc cùng một thiếu niên mười sáu tuổi nói mấy chuyện cơ mật này. Tuy nhiên xem ra, quả thật cái gì Vương An Thạch cũng không giấu y, ngơ ngẩn một chút mới gật đầu:

- Đa tạ.

- Nhưng…

Vương Bàng cười lạnh nói:

- Ngươi có nghĩ đến, muối rẻ của Thiểm Tây, dân buôn muối lậu ở chỗ khác có thể ồ ạt chen vào không?

- Đây là chuyện khó tránh khỏi.

Trần Khác không quan tâm, cười đáp:

- Nhưng dân buôn muối lậu có thể bán được bao nhiêu? Chưa kể, đầu tư trục lợi mua lại một chút cũng không có gì là xấu. Giá cho một cân muối chỉ một đồng, quan lại các nơi lại bán ba bốn mươi đồng một cân, bóc lột dân chúng quá độc ác đi. Để đám dân buôn muối lậu xông vào cũng tốt.

- Ngươi thật đúng là…

Vương Bàng cẩn thận ngẫm nghĩ một chút, cảm thấy quả thật biện pháp này lợi nhiều hơn hại. Chỗ tốt rất rõ ràng, ngoài việc đùa chết Tây Hạ, còn mang lại lợi ích thực tế cho dân chúng, lại có thể giúp quan phủ bán được đống muối chồng chất như núi. Duy nhất chỉ một người phải chịu khổ là các diêm khóa gần đó, tuy nhiên so với tổn thất mà chiến tranh gây nên cũng không lớn lắm.

- Vậy cứ như thế đi.

Nói xong chuyện rồi, Vương Bàng đứng lên nói:

- Mau đưa sách của ông ta tới cho ta, sau đó sắp xếp người cẩn thận, chờ tin tức của ta.

Cũng may công phu dưỡng khí của Trần Khác bây giờ khá hơn xưa, bằng không thế nào cũng phải đá cho tiểu tử không biết trời cao đất dày này ra ngoài rồi.

Hai ngày sau là hôn lễ của Nhị Lang và Bát Nương, qua nhiều năm tìm hiểu cuối cùng cũng đến với nhau, thật là đáng mừng. Hôn lễ được tổ chức vô cùng long trọng, cũng thực sự khiến cho Trần Khác bận rộn mất mấy ngày.

Bận rộn đến những ngày kế sau hôn lễ, Trần phủ mới quay về vẻ tĩnh lặng, khó khăn lắm Trần Khác mới yên tĩnh trở lại, để cho Uy nữ đốt một lò hương rồi tựa lên đùi Đỗ Thanh Sương đọc cuốn “Chính trị gia thiên” thuộc văn Ả rập, quyển sách này là sáng tác quan trọng của Plato. Trước kia Trần Khác chỉ nghe đến kỳ danh mà chưa được nhìn tận mắt, thật sự không thể ngờ kiếp này hắn lại có vinh dự được đọc qua, đúng là tạo hóa thần kì.

Quyển sách “Chính trị gia thiên” là sáng tác chính trị học quan trọng vào cuối đời của Plato, cùng với cuốn “Quốc gia thiên” và “Pháp luật thiên” đã cùng trình bày về các phương diện quốc gia, pháp luật, chính trị của Athens văn minh, nhất là tư duy lô – gich mang lý tính cao độ, khiến cho một Trần Khác đã quen với “Đạo khả đạo, Phi thường đạo”, cảm thất như được là gió mát thổi vào mặt, tinh thần bị chấn động.

Đây chính là thứ hắn cần, sự kết tinh của văn minh trí tuệ dị quốc, là một pháp bảo giúp cho các Sĩ phu Tống triều học được lối suy nghĩ lý tính, nhìn Thế giới từ một góc độ khác. Chỉ tiếc kỹ năng A Văn bây giờ của Trần Khác vẫn còn rất thiếu thốn, không thể đọc hiểu sâu được… Không phải hắn không chăm chỉ, mà là thông dịch từ Quảng Châu mời đến thì chỉ nhận biết được các văn tự hằng ngày, chỉ cần hơi sâu một chút thì sẽ tịt ngay. Bất đắc dĩ, Trần Khác chỉ có thể vừa kiên trì tự học, vừa đợi học giả chuyên môn mà Bagheri đưa đến.

Tuy nhiên Trần Khác rất dẻo dai, tuy thỉnh thoảng có vò đầu bứt tai nhưng hai mắt chưa khi nào dời khỏi tờ giấy. Còn có Đỗ Thanh Sương dốc lòng chăm sóc thỉnh thoảng lại dâng cho ly trà rồi đĩa quýt, còn cẩn thận đưa đến tận miệng hắn, cũng không có gì gọi là khổ cả.

Bất giác, thời gian đã gần đến trưa, cuốn “Chính trị gia thiên” cũng xem được hơn nửa. Lúc này Trần Khác mới đặt sách xuống, duỗi cái lưng mỏi nói:

- Thắt lưng, xương sống đều đau.

A Nhu lập tức hiểu ý ngay, liền xoa bóp cho hắn, Trần Khác hưởng thụ cười nói:

- Đọc sách như vậy, một ngày cũng không biết mệt, trước kia sao không nghĩ ra cách này chứ?

- Nếu đọc sách như vậy.

Đỗ Thanh Sương che miệng cười nói:

- Quan nhân sợ là đến đồng tiến sĩ cũng không đậu được đâu.

- Cũng đúng.

Trần Khác chỉ vào cổ của mình, ra hiệu cho A Nhu xoa xoa vào chỗ đó. Đúng lúc ấy thì A Thái xuất hiện ngoài cửa, cô bước nhỏ vào bẩm báo:

- Đại nhân, vị Vương công tử kiêu ngạo ngạo (ý chỉ kiêu ngạo) kia lại đến.

- Nói gì vậy.

Trần Khác phun ngụm trà nói:

- Người ta là Vương công tử không gọi là Ngạo Ngạo.

- Thế gọi là gì?

Hai mắt A Thái vụt sáng lên hỏi.

- Gọi là Ngao Ngao đấy.

Trần Khác cười một trận rõ to rồi đứng lên đi ra tiền viện gặp khách.

A Thái đứng ngẩn ra ở phía đằng kia thấy khó hiểu nói:

- Ngao Ngao là có ý gì?