Nhất Phẩm Giang Sơn

Chương 7340 : Nỗi đau của mỹ nhân tuổi xế chiều

Ngày đăng: 01:25 20/04/20


- Phụ thân...

Triệu Tông Ý thất thanh nói:

- Còn lâu chưa tới chuyện này mà...

- Đúng vậy phụ thân.

Triệu Tông Thực cũng đau khổ khuyên bảo:

- Bây giờ tình hình rất tốt, hay là chúng ta bàn bạc kỹ hơn nhé.

Mấy tháng nay, một mặt Triệu Tông Thực toàn diện phát lực đè bẹp dáng vẻ bệ vệ của Triệu Tông Tích, ngay cả trụ cột này cũng nhanh chóng không chống đỡ nổi phải ngã xuống.

Một mặt khác, Triệu Tông Tích và Trần Khác lại liên tiếp xuất hôn chiêu... Bọn họ nếm được mật ngọt trong lúc kiểm tra không ngạch, muốn đóng giả trung thần tới cùng, nhưng lại không moi móc được gì. Đề nghị cải cách quân sự cái gì “võ cử phải do võ học, võ tướng phải do võ cử?” Đẩy hoàn toàn các tướng môn tới bên cạnh y.

Lúc này Triệu Tông Thực trên có trọng thần trong triều, hoàng thân quốc thích cũ ủng hộ. Dưới có vô số quan ngôn thanh lưu, phất cờ reo hò, thổi phồng y lên thành Hiền Vương hoàn mỹ không khuyết điểm... Thật là muốn hậu đài có hậu đài, muốn danh vọng có danh vọng, cả y cũng có cảm giác ta mặc kệ ngươi là ai.

- Vĩnh viễn thu hồi lại ý nghĩ này cho ta...

Triệu Doãn Nhượng tuy bệnh cũ suýt chết, đầu óc lại tỉnh táo quả quyết hơn ngày thường:

- Đối thủ không có đơn giản như con tưởng tượng, con biết không? Trần Khác không đi nữa, hơn nữa còn tiếp tục ở võ học viện Hoàng Gia?

- A....

Triệu Tông Thực giật mình nói:

- Hắn làm sao làm được?

- Nghe nói có người tố cáo Trạng nguyên của hắn. là Quan gia lén cho.

Triệu Tông Ý nói:

- Kết quả Quan gia tức giận, liền hạ chỉ không cho phép Trần Khác xin từ ...

- Cái này...

Triệu Tông Thực khó có thể chấp nhận nói:

- Là bản tấu của ai dâng lên?

- Cái này đã không quan trọng nữa.

Triệu Tông Ý lắc đầu nói:

- Tóm lại bọn họ tránh được một kiếp, còn vì họa được phúc....

- Cái này đủ chứng tỏ một chuyện.

Triệu Doãn Nhượng trầm giọng nói:

- Cho dù cả thiên hạ đều ủng hộ con, nhưng chỉ cần một mình Quan gia không mở miệng, thì con vĩnh viễn không lên được mặt đài!

Trên mặt Triệu Tông Thực hiện ra một chút ý hận... Đương nhiên không phải hận phụ thân y.... cuối cùng suy sụp gật đầu nói:

- Dạ phải.

- Nhưng đừng khẩn trương, lão phu tìm hiểu Triệu Trinh mấy mươi năm, rất hiểu tính cách của người.

Triệu Doãn Nhượng chậm rãi nói:

- Lần nay ta liều đấu cái mạng già, nhất định sẽ làm ông ta nhả ra!

Nói xong mặt lão hiện sắc đỏ không bình thường, từng câu từng câu nói:

- Không nhìn thấy con ván đóng thành thuyền, lão phu chết không nhắm mắt!

- Phụ thân....

Triệu Tông Thực nắm chặt bàn tay lạnh lẽo của cha, nước mắt chảy dài nói:

- Nếu phụ thân vì con mà chết, hài nhi sẽ day dứt cả đời.

- Nói bậy.

Triệu Doãn Nhượng nhìn thấy một chút chân tình thực ý từ trên gương mặt y, giọng nói chậm rãi có chút vui mừng nói:

- Lão phu kéo dài hơi tàn mấy tháng chẳng qua là thêm mấy ngày tội. Lão phu sớm giải thoát mấy ngày, có thể đổi được con ta đăng làm Thái tử, đáng lắm!

Dừng lại một chút, ông lại khuyên giải an ủi nói:

- Con cũng không được áy náy, bởi vì cha cũng là vì chính mình. Lão phu sống không làm được Hoàng đế, chết rồi có thể vào Thái miếu, có thể ngậm cười nơi cửu tuyền rồi.

Lão muốn Triệu Tông Thực nhận lời lão, chuyện tương lai phải làm được.

- Dạ...

Triệu Tông Thực lệ rơi đầy mặt, Triệu Tông Ý cũng không ngừng gạt lệ.

- Cha con Triệu gia đuổi người xung quanh, chỉ giữ lại hai Thái y nói chuyện trong tẩm cung.

Nửa ngày sau, trong thư phòng của Trần Khác, Triệu Tông Tích trầm giọng nói:

- Nhưng nội dung nói chuyện, không nói cũng hiểu được.

- Tám phần là muốn phát động rồi.

Trần Khác hạ giọng nói.

- Vậy chúng ta?

Triệu Tông Tích nói.

- Cũng phát động luôn,

Trần Khác chậm rãi nói:

- Nhanh nhất lúc nào?

- Chiều ngày mai.

- Chắc vẫn còn kịp đấy.

Trần Khác trầm ngâm nói.

- Chúng ta còn có thể làm chút gì?

Sắc mặt của Triệu Tông Tích rất khó coi.

- Chơi cờ thôi.

Trần Khác nói.

- Đâu còn tâm trí đánh cờ?

Triệu Tông Tích lắc đầu nói:

- Giây khắc sống chết tồn vong, lại chỉ có thể bó tay đứng ngoài quan sát à?

-...

Trần Khác gật gật đầu.

Điều bọn họ có thể làm chỉ có cầu nguyện:

- Tất cả xem Quan gia nghĩ thế nào...

- Ấy.

Triệu Tông Tích giận dữ nói:

- Mùi vị này thật sự quá đau khổ.

- Vận mệnh không ở trong tay mình, là khó tránh.

Trần Khác nói xong đặt một con cờ vào bàn cờ:

- Xét đến cùng, ngươi và ta rốt cuộc vẫn chỉ là con cờ mà thôi... Triệu Tông Tích cũng chấm lại, gật đầu không nói thêm.

Hai người đang lơ đãng chơi cờ, Trần Nghĩa đi vào, sắc mặt quái dị bẩm báo nói:

- Ngoài cửa có một hòa thượng hóa duyên.

- Cho chút cơm đuổi đi là được rồi.

Trần Khác cau mày nói.

- Các huynh đệ nhận ra, hòa thượng đó tên gọi là.... Phật Ấn của chùa Tướng Quốc.

- Ông ta tới làm gì?

Trần Khác càng thêm kỳ quái.
- Nếu lúc này xuất cung, cửa cung đóng cửa theo quy định không thể về được.

Giờ đóng mở cung môn có thời gian hạn chế vô cùng nghiêm khắc, cả Hoàng đế cũng phải tuân thủ... Đương nhiên Triệu Trinh có thể bảo thái giám canh cửa mở cửa, nhưng tất nhiên sẽ gặp phải sự chỉ trích của triều thần.

- Vẫn là hôm nay đi thôi, lão ca ca ta không đợi người...

Triệu Trinh nghĩ ngợi nói.

- Dạ.

Hồ Ngôn Đoái không nói thêm nữa, chuẩn bị kiệu cho Triệu Trinh, đón Tào hoàng hậu cũng đổi thường phục, xuất cung trong sắc trời thăm thẳm.

Cổng chính Nhữ Nam mở trên ngự nhai, cách cửa Tuyên Đức không quá một dặm, chỉ giây lát là tới.

Khi đến trước cửa, cửa Vương phủ đã đóng chặt, hai chiếc đèn lồng lớn viết “Vương phủ Nhữ Nam quận” lay động trong gió rét, trông có chút thê lương.

Hồ Ngôn Đoái đi tới gõ cửa, bên trong đáp lời:

- Sau khi cửa đã khóa bổn phủ không tiếp khách! Có chuyện gì ngày mai hãy đến.

Hồ Ngôn Đoái thấp giọng nói:

- Là Quan gia và nương nương đến thăm lão vương gia.

Bên trong nhất thời loạn lên, một lát sau, từ giữa cánh cửa bỗng nhiên mở ra. Triệu Tông Ý suất lĩnh đám huynh đệ ra nghênh đón, đại lễ tham bái nói:

- Cha già bệnh nặng, không thể ra nghênh đón, xin Quan gia và nương nương thứ tội.

- Quả nhân đến thăm trưởng huynh, không cần đa lễ?

Triệu Trinh nói xong buông màn kiệu, cỗ kiệu lập tức khiêng vào vương phủ.

Hồ Ngôn Đoái nhỏ giọng dặn đám người Triệu Tông Ý nói:

- Quan gia hôm nay vi phục đến thăm, truyền dụ gia nhân không được tiết lộ ra ngoài.

Triệu Tông Ý tự nhiên luôn miệng đáp, dẫn cỗ kiệu của phu phụ Quan gia đi thẳng tới Xu hậu viện, hạ xuống trước cửa nội tẩm vương phủ.

Dựa theo chỉ thị của Hồ Ngôn Đoái, tất cả những người không có phận sự đều được cho lui xuống, chỉ có mấy tùy tùng huynh đệ Triệu Tông Ý. Vì Hoàng hậu cũng đến, cho nên Cao thị vợ của Triệu Tông Ý và Cao Thao Thao vợ của Triệu Tông Thực cũng ở lại... hai người đều là cháu gái của Tào hoàng hậu.

Huynh đệ Triệu gia một mặt mời phu phụ Triệu Trinh vào nội thất, một mặt nhanh chóng thông báo cho cha già:

- Quan gia đến thăm.

Triệu Doãn Nhượng lúc đầu hôn mê nằm, nghe vậy giãy giụa bảo người đỡ dậy, muốn xuống đất hành lễ với phu phụ Triệu Trinh.

Nhưng bị Quan gia ngăn lại nói:

- Nằm được rồi, hai người trẫm là vi phục ra ngoài, nhân tiện đến thăm huynh.

Sở dĩ nói như vậy, là để phòng ngừa lỡ Triệu Doãn Nhượng không chết, mà hạ phục bút.

Nỗi khổ tâm của Quan gia, Triệu Doãn Nhượng sao có thể không hiểu được, hai hàng lệ đục lẳng lặng rơi xuống.

Triệu Trinh thấy thế cũng cảm thấy lòng chua xót, trong mắt cũng dâng lên hai ngấn lệ, siết chặt tay của lão, nghẹn ngào nói không nên lời. Đám người Tào hoàng hậu bên cạnh, thấy vậy tự nhiên cũng rơi lệ theo.

Triệu Doãn Nhượng và Triệu Doãn Bật là bạn chơi từ nhỏ của Triệu Trinh. Lúc còn trẻ cùng thái tử đọc sách, lúc tráng niên quản lý tông tộc cho y. Mặc dù chỉ là huynh đệ thúc bá, nhưng trong lòng Triệu Trinh kỳ thực không khác gì thủ túc. Tuy sau này vì một số chuyện hai người có chút xa lạ, nhưng lúc sinh ly tử biệt này, ân oán trước đây sớm vứt lại phía sau, trong lòng Quan gia chỉ còn lại sự nuối tiếc và đau lòng.

Hai người siết chặt tay, nhìn nhau hồi lâu, Triệu Doãn Nhượng mới run rẩy nói:

- Lão thần phải đi gặp Chân Tông hoàng đế rồi, Quan gia có lời muốn lão thân mang đi không?

Triệu Trinh vừa ngưng khóc, nghe vậy hai mắt lại đẫm lệ gợn sóng nói:

- Con bất hiếu vô cùng hổ thẹn, không lời nào nói với phụ hoàng...

- Quan gia hà tất như vậy,

Triệu Doãn Nhượng nhẹ giọng an ủi:

- Đại Tống mấy chục năm nay chính trị có kỷ cương, trời yên biển lặng, chính là thịnh thế ngàn năm một thuở, người không hổ thẹn với liệt tổ liệt tông.

- Hổ thẹn...

Triệu Trinh im lặng, chuyển đề tài nói:

- Lão ca ca xưa nay thanh giới cô hàn. Có điều gì không yên lòng, cứ nói đừng ngại, trẫm nhất định chiếu cố.

- Con cháu tự có phúc của con cháu, lão thần không có lo lắng gì.

Triệu Doãn Nhượng thở dài nói:

- Huống hồ lão thần cũng không cô độc, lão thần tuy ngu dốt, nhưng có tới hai mươi mấy người con, mười mấy người cháu. Bọn chúng bình thường hầu hạ ở trước gối lão thần, lúc lão thần bị bệnh thì tranh nhau săn sóc trước giường. Sau khi lão thần chết, bọn chúng nhất định cũng sẽ cúng tế thần vào mỗi dịp lễ tết, lão thần còn gì không mãn nguyện chứ?

Triệu Trinh nghe vậy trong lòng ê ẩm nói:

- Lão ca ca con cháu đầy đường, phúc khí này thật khiến người ta ngưỡng mộ.

- Nhưng càng như vậy lão càng buồn.

Ai ngờ Triệu Doãn Nhương lại vẻ mặt đau thương nói.

- Sao vậy?

Triệu Trinh không hiểu nói.

- Bởi vì Quan gia tuổi đã năm mươi, dưới gối lại không có con nối dõi.

Triệu Doãn Nhượng bình tĩnh nhìn Triệu Trinh, rơi lệ nói:

- Nhìn thấy Chân Tông Hoàng đế, ngài nhất định muốn hỏi lão, tại sao người nhiều con cái như vậy, lại để con trai ta cô độc hiu quạnh, sao ngươi ích kỷ như vậy? Lão thật sự không dám đi gặp ngài.

Thời cổ đại Trung Quốc, nhận con kế thừa nối dõi giữa huynh đệ với nhau là chuyện rất bình thường. Để kéo dài hương khói, những gia đình không có con nhận một hoặc mấy người con trai trong gia đình huynh đệ có nhiều con làm con thừa tự, để kế thừa. Cha mẹ thân sinh cho con kế thừa, từ đó về sau trở thành thúc bá, thím của họ, sự hy sinh không thể nói không lớn.

Cho nên Triệu Doãn Nhượng nói như vậy, cũng không có gì là quái lạ.

- Không, ta đã quen rồi,

Triệu Trinh lắc đầu, buồn bã nói.

- Ấy, lúc đầu có Công chúa chăm sóc người, cho nên người mới không cảm thấy cô độc. Nhưng bây giờ cả Công chúa Khánh Thọ cũng cần phải xuất giá rồi, những người bên cạnh càng ngày càng ít. Sau khi xử lý chính sự xong trở về hậu cung, người có thể nói chuyện với ai chứ? Hạnh phúc gia đình sao có thể thiếu thốn chứ?

Triệu Doãn Nhượng thấy nét mặt Triệu Trinh không có gì là không vui, càng bạo gan hơn nói:

- Lão thần khẩn cầu Quan gia, tìm trong số tông tử một hai người hợp ý nhận làm con thừa tự đi!

Triệu Doãn Nhượng nói xong, chăm chú nhìn Triệu Trinh. Đám con của lão cũng chằm chằm nhìn Quan gia, không khí trong tẩm cung nhanh chóng chuyển từ cảm thương sang khẩn trương, căng thẳng.

Trong đầu Triệu Trinh lại đột nhiên xuất hiện cảnh tượng của vở kịch “Kim Quỹ” mới xem buổi trưa. Trước khi Đỗ Thái hậu lâm chung đã ép Thái Tổ lập Thái Tông làm vua.

Y còn nhớ rõ Thái Tổ từng hát một câu thế này:

- Lão nhân gia lâm chung tâm ý như hà nghịch?

- Lão nhân gia lâm chung tâm ý như hà nghịch? Triệu Trinh không thể ngờ được, chính mình lại gặp phải cảnh tượng giống như vậy... Thấy Quan gia lâu không nói, Triệu Doãn Nhượng nắm chặt tay của y, khóc thành tiếng nói:

- Quan gia không cần nghĩ tới cảm giác của lão. Lão có hơn hai mươi người con, thiếu một hai người cũng không đáng gì, xin Quan gia tìm trong đó một người vừa ý làm con, để nó theo bên cạnh người, pha trò đùa nghịch với người.

Đối phương là người sắp chết, lại lấy đạo lý làm người để mà nói, Triệu Trinh lại không thể nói ra từ “không”, nhất thời sửng sờ ở đó, không biết nên trả lời thế nào.

Triệu Doãn Nhượng nói xong, có lẽ vì quá kích động, lại bắt đầu thở dốc kịch liệt, mặt vàng như tờ giấy, cả mặt ướt mồ hôi, cánh tay lại nắm chặt tay của Triệu Trinh không buông ra.

- Mau truyền thái y...

Triệu Trinh gọi một tiếng, nói với Triệu Doãn Nhượng:

- Chữa bệnh quan trọng hơn, nói gì chờ chút nữa hãy nói sau.

- Không...

Triệu Doãn Nhượng lắc đầu khó khăn, lão đã nói không nên lời, chỉ hai mắt lại gắt gao nhìn chằm chằm Hoàng đế.

Triệu Trinh thấy bộ dạng của lão, dường như đã tới lúc sinh ly tử biệt rồi, càng không thể cự tuyệt...

Thái y đến rồi, thấy thế không dám tiến lên.

Triệu Trinh lắc lư cổ tay, muốn rút tay ra, ai ngờ bị Triệu Doãn Nhượng nắm chặt lấy, hoàn toàn không cho y cơ hội giãy ra.

Triệu Trinh không biết làm sao nhìn Triệu Doãn Nhượng nằm trên giường bệnh. Triệu Doãn Nhượng nằm giống như cá chết, hai mắt nhìn chằm chăm Quan gia, hai tay không chịu buông bỏ.

- Đại quan, đại bá cũng là tấm lòng tốt,

Cảnh tượng này ngay cả Tào hoàng hậu cũng không thể tiếp tục nhìn, liền lên tiếng khuyên bảo nói:

- Chúng ta nhận lời ông ấy đi.

Lúc này, khóe miệng của Triệu Doãn Nhưỡng bắt đầu chảy máu, rõ ràng tới thời điểm cuối cùng, nhưng ông vẫn trợn tròn hai mắt, chính là không nhắm mắt.

Dưới đủ loại tình thế, Triệu Trinh không thể không gật đầu nói:

- Được rồi....