Nhất Phẩm Giang Sơn
Chương 7341 : Vật tượng tiêm vô ẩn
Ngày đăng: 01:25 20/04/20
* Vật tượng tiêm vô ẩn: nghĩa là “ảnh vật nhỏ bé vô ẩn”, một câu trong bài thơ “Sơn kê vũ thạch kính” của Thôi Hộ thời Đường, chủ yếu tả cảnh vật, cách dùng từ điêu luyện và mới mẻ.
Thấy cuối cùng Triệu Trinh cũng gật đầu, khuôn mặt tụ đầy tử khí của Triệu Doãn Nhượng chỉ phút chốc trở nên sáng ngời.
Lần này trong mắt Triệu Trinh, hình tượng của y đã giống hệt vị lão thái thái kia rồi. Mà bản thân Hoàng đế đã hóa thân thành Thái tổ Hoàng đế, khi đứng trước giường mẫu thân sắp lâm chung bị bắt buộc phải đáp ứng di nguyện của bà.
- Không biết trong những đứa con này của ta, đứa nào có thể được Hoàng thượng lựa chọn?
Triệu Doãn Nhượng rèn sắt khi còn nóng, tuyệt không cho Triệu Trinh cơ hội đổi ý.
- Cái này…
Triệu Trinh hơi ngẩn ra
- Ai cũng tốt, ai cũng giỏi…
- Nương nương thấy thế nào?
Triệu Doãn Nhượng nhìn Tào Hoàng hậu.
- Vậy Thập Tam đi.
Cao Thao Thao và mẫu thân của nàng Tào thị sớm đã nói lời hay ý đẹp với Tào Hoàng hậu. Huống chi đối với Tào hậu, Triệu Tông Thực là đứa con bà chăm từ nhỏ tới lớn, lại là con rể của cháu ngoại của bà, thân càng thêm thân, so với những người khác thì Thập Tam có lợi thế hơn rất nhiều.
- Đứa nhỏ này bản tính lương thiện, lại có tình cảm với vợ chồng ta…
- Thập Tam…
Triệu Doãn Nhượng thấy tim mình muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, run run giọng gọi:
- Lại đây bái kiến phụ hoàng và mẫu hậu con đi…
Chúng huynh đệ đều hâm mộ xen lẫn ghen tỵ nhìn Triệu Tông Thực. Tuy cũng sớm biết y khác với bọn họ, nhưng một lạy hôm nay, từ đây phân rõ quân thần. Tuy nhiên, anh em ruột lên làm Hoàng đế, bọn họ cũng có thể được làm Vương gia, chung quy thì vẫn tốt hơn là người khác lên làm.
Nhưng phản ứng của Triệu Tông Thực lại nằm ngoài dự kiến của mọi người, y không mừng phát điên như mọi người tưởng tượng, trên gương mặt tiều tụy thậm chí còn có nửa phần như mất mát gì đó. Chỉ thấy hai mắt y dại ra, thần thái cứng ngắc, ngây ngốc nhìn phụ thân hiện tại và phụ hoàng tương lai. Muốn biết y và một khúc gỗ khác nhau chỗ nào, chính là trong hốc mắt rưng rưng lệ.
Kỳ thực tâm tình của Triệu Tông Thực không khó lý giải… Bây giờ phụ thân dùng tính mạng đổi cha cho mình, đây là tâm nguyện hai đời người, không chấp nhận mình không đáp ứng. Nếu không đáp ứng thì ngươi cứ ngoan ngoãn giữ đạo hiếu ba năm đi, xem bọn Triệu Tông Tích bỏ công để đắc sủng, chờ tới khi ngươi phục chức thì cũng muộn rồi.
Nhưng lão phụ thân gần đất xa trời, nếu y một lời đáp ứng, không chút băn khoăn bỏ cha cũ nhận cha mới thì có khác gì súc sinh? Y cũng không ngại biến mình thành súc sinh, nhưng vẫn ngại người thiên hạ bình luận ra vào.
Đúng vậy, Triệu Tông Thực đã lấy tiêu chuẩn của Hoàng đế tương lai mà yêu cầu mình rồi.
Thấy y vẫn đứng ngốc ở đó, Triệu Doãn Nhượng vội la lên:
- Thập Tam, mau tới thi lễ với phụ thân ngươi!
- Con…
Triệu Tông Thực khó nhọc lắc đầu, khóc sướt mướt, nói không rõ tiếng:
- Làm sao con có thể… Làm sao con có thể…
- Đứa nhỏ này chí hiếu, thôi quên đi vậy.
Căn bản Triệu Trinh cũng chẳng hứng thú lắm với chuyện này, cho rằng ai đó ép mình làm.
- Không được!
Triệu Doãn Nhượng gấp đến mức ngồi dậy, vỗ thành giường giận dữ hét:
- Nghiệt súc, ngươi muốn làm ta tức chết sao? Mau tới đây!
Triệu Tông Ý bên cạnh Triệu Tông Thực cũng đẩy y ra:
- Thập Tam, huynh chớ làm kẻ bất hiếu!
Huynh đệ, đừng diễn nữa, cẩn thận diễn quá thành thật đấy, khóc gì mà thảm vậy!
Lúc này Triệu Tông Thực mới đi tới trước giường phụ thân, trước hết dập đầu lạy Triệu Doãn Nhượng ba cái, khóc đến nước mũi cũng chảy ròng ròng. Sau đó mới xoay người lại, dập đầu với Triệu Trinh:
- Con… bái kiến phụ thân…
- Ôi…
Sắc mặt Triệu Trinh quái dị, muốn cười một cái, nhưng thế nào cũng cười không nổi
- Con ngoan…
Triệu Doãn Nhượng không hổ là tôn tử yêu của Đỗ Thái hậu, làm việc nhất định phải chắc như ván đã đóng thuyền, cũng muốn dộng thêm hai nhát búa mới yên tâm. Lão lập tức sai người đi mời Tông Chính Tự đến. Biết được Hoàng thượng giá lâm, họ hàng Hoàng thất gần như tất cả đều tới tiễn lão Vương gia đức cao vọng trọng một đoạn đường cuối, đương nhiên trong đó có vài vị thủ lĩnh Tông Chính Tự.
Rất nhanh, Bắc Hải Quận Vương - Tri Tông Chính Tự sự Triệu Doãn Bật, Hứa Quốc Công - Đồng Tri Tông Chính Tự Triệu Thừa Giản cũng đến.
Lúc này, Triệu Doãn Nhượng đã nói không nên lời, Triệu Tông Ý bèn thay mặt phụ thân lên tiếng:
- Hoàng thượng phong Tông Thực làm con thừa tự, xin hai vị thúc thúc soạn công văn.
Vậy cũng là hợp tình hợp lý, vì dựa theo tông pháp, nhận con thừa tự nối dõi, hai phụ thân đều phải ký tên đồng ý ở từ đường. Tình trạng bây giờ của Triệu Doãn Nhượng đương nhiên không thể tới từ đường, mời người của Tông Chính Tự đến là vì thế.
Triệu Doãn Bật nghe con trai nói cũng không chút kinh ngạc, ngược lại, Triệu Thừa Giản chẳng chút liên quan đến chuyện này lại cả kinh há hốc miệng:
- Thật sao?
Tâm tình của Triệu Trinh lúc này quả thật rất tồi tệ… Trong mắt ngài, Triệu Thừa GIản sắm vai giống như Triệu Phổ, tất cả nhân vật lần lượt trình diễn, ngay cả Hoàng hậu của mình cũng là diễn viên, mục đích chính là ép ngài phải làm.
Nhưng Triệu Doãn Nhượng đã nhìn thấu tính cách của ngài, dưới sự giáo dục tận tình của các sĩ phu, Triệu Trinh đã dưỡng thành tính cách ôn - lương - cung - kiệm - nhượng (ôn hòa, hiền lương, cung kính, tiết kiệm, khiêm nhường), nói trắng ra là, thà rằng ủy khuất chính mình cũng không khiến cho người đối diện phải khó chịu, hơn nữa lại là một người sắp chết.
Lúc này, Triệu Trinh cảm nhận thật sâu sắc sự bất đắc dĩ của Thái Tổ Hoàng đế, ai nói Hoàng đế là có thể làm theo ý mình? Cũng có lúc bị người khác dắt mũi dẫn đi mà không biết làm sao!
Triệu Trinh không phủ nhận, hai người bèn khẩn trương viết công văn nhận con thừa tự… Đây là nhiệm vụ hàng ngày của Tông Chính Tự, đương nhiên múa bút thành văn, sau đó đặt lên khay, đưa Triệu Doãn Nhượng ký đồng ý trước.
Triệu Tông Ý và Triệu Tông Huy đỡ phụ thân dậy, lại cầm tay lão muốn giúp phụ thân ký tên. Ai ngờ lão tự mình viết nhanh gọn ba chữ “Triệu Doãn Nhượng” tinh tế chỉn chu, một nét cũng không loạn.
Triệu Doãn Nhượng viết xong, liếc Triệu Doãn Bật một cái đầy thâm ý, muốn nhìn thấy một chút gì đó trên nét mặt y.
Ai ngờ sắc mặt Triệu Doãn Nhượng vẫn lặng như nước giếng, thấy Triệu Thừa Giản bưng khay lên xoay người đi, y đột nhiên thấp giọng nói:
- Xem ngày chưa?
- A…
Triệu Thừa Giản sửng sốt, thầm nghĩ vội thế này ai mà đi xem lịch. Y lắc đầu nhỏ giọng đáp:
- Không có.
- Thường thì người ta nhận con thừa tự đều phải xem Hoàng lịch.
Triệu Doãn Bật nghiêm nét mặt
- Thiên gia nhận con liên quan đến cả xã tắc, sao có thể qua loa?
- Cũng phải.
Triệu Thừa Giản gật đầu:
- Quý phủ có lịch của Khâm Thiên Giám phát không?
Cha con Triệu Doãn Nhượng âm thầm cười lạnh, bọn họ trăm phương ngàn kế tính toán, đương nhiên cũng suy xét tất thảy mọi thứ, chỉ chốc lát sau đã đưa lịch thư đến, người của Tông Chính Tự mở ra, hôm nay tuy không phải ngày lành, nhưng “Thích hợp tiến nhân khẩu” … “Tiến nhân khẩu” chính là nhận con thừa tự.
Nhìn Hoàng thượng đặt bút ký lên công văn, Triệu Doãn Bật thầm thở dài trong lòng. Con ơi con, so với cha của Triệu Tông Thực, vi phụ thật sự rất không xứng rồi… Bị giằng co một trận, Triệu Trinh chẳng còn chút hứng thú, liền khởi giá hồi cung.
Tuy rằng đã thành công, nhưng Triệu Tông Thực vẫn thỉnh cầu xin ở lại trong phủ, tiễn đưa lão phụ thân. Triệu Trinh cũng chẳng muốn đưa y về, bèn cùng Hoàng hậu khởi giá hồi cung.
Về tới Hoàng cung thì đêm đã khuya, Hoàng hậu tới điện Khôn Ninh, Triệu Trinh về điện Phúc Ninh, hai người cũng không ở chung.
Sau khi thay đồ rửa mặt, Triệu Trinh nằm trên giường trằn trọc khó ngủ, ngài vô cùng hiểu rõ ý nghĩa thực sự của việc nhận Triệu Tông Thực làm con thừa tự hôm nay, nhất định sớm ngày mai, Hàn Lâm Học Sĩ sẽ viết chiếu cáo toàn thiên hạ, mọi người sẽ biết triều Đại Tống cuối cùng cũng có một vị Hoàng tử - sau này bất kể lòng người ủng hộ hay phản đối, cũng chỉ như sông đổ về biển lớn, không phải bất cứ kẻ nào cũng có thể thay đổi.
Bình tĩnh xét lại, Triệu Trinh cũng không có ác cảm với Triệu Tông Thực. Hoàng đế vốn hiểu người khác, biết Triệu Tông Thực vẫn hơi vướng mắc về thân phận nên không làm sao thoải mái làm việc được, thậm chí muốn gánh tiếng xấu cho người khác, cho nên Triệu Trinh chưa từng dùng hành vi làm tiêu chuẩn để xem xét Triệu Tông Thực.
Về nhân phẩm học thức, Triệu Tông Thực nhìn qua rất được, ít nhất Triệu Trinh không có gì không hài lòng. Chỉ có điều cứ qua loa như thế mà quyết định người thừa kế triều Đại Tống sao? Triệu Trinh thật khó có thể yên tâm.
Theo lý thuyết, là người hiểu rõ quốc gia này nhất, ngài biết rất rõ Đại Tống đang gặp phải nguy cơ sâu sắc và phức tạp thế nào. Cái gọi là thịnh thế bất quá chỉ là che giấu, đến một ngày giấu không nổi nữa, trong ngoài cùng đồng loạt nổ tung ra, chính là ngày diệt chủng mất nước! Mà ngày đó, thực sự không xa vời nữa…
Mình mới năm mươi tuổi, thế nào cũng phải được hưởng dương thọ thêm mười mấy hai mươi năm nữa, chẳng lẽ phải lập Thái tử sớm như vậy? Bản thân mình mỗi ngày sẽ già đi, mà Thái tử mỗi ngày sẽ càng mạnh hơn, sợ không chờ được vài năm, “Thiên Thánh”, “Minh Đạo” ngày nào cũng sẽ tái diễn.
Chẳng lẽ kiếp Hoàng đế của mình nhất định phải làm một con rối, và chết cũng như một con rối?
- Ít nhất là khiến quả nhân biết, trong số năm đứa cháu trai có một kẻ súc sinh lòng lang dạ sói!
Ngữ khí của ngài càng lúc càng nặng, khi nói đến hai chữ súc sinh, tay siết chặt tấm trải giường đến mức đầu ngón tay cũng trở nên trắng. Chỉ nghe ngài gằn từng tiếng:
- Quả nhân sao có thể giao vạn dân thiên hạ vào tay một kẻ như vậy!
- Vâng!
Hồ Ngôn Đoái thấy lạnh run, cúi đầu đáp.
… Màn đêm buông xuống, Quan gia vẫn chưa ngủ, mãi cho đến canh tư mới thiếp đi. Cũng may hôm sau không phải thiết triều, Hồ Ngôn Đoái cũng không đánh thức ngài từ sáng sớm.
Đợi Triệu Trinh tỉnh lại, mặt trời đã lên cao. Khi dùng bữa sáng, ngài hỏi Hồ Ngôn Đoái:
- Lão ca ca kia của ta…
- Chưa báo tang.
Hồ Ngôn Đoái hạ giọng.
- Quả nhân chưa phát minh chiếu, ông ta sẽ không có cách nào sáng mắt ra đâu.
Triệu Trinh thản nhiên nói.
Hồ Ngôn Đoái nghe vậy hơi rùng mình, nhìn trộm, ông ta nhận ra Hoàng đế hôm nay lạnh lùng hơn tối qua rất nhiều.
- Hàn Lâm Học Sĩ Lưu Sưởng đã sớm đợi ở bên ngời.
Hồ Ngôn Đoái hơi chần chừ mới bẩm báo.
- Xem đi, là sợ quả nhân đổi ý đấy.
Triệu Trinh giễu cợt:
- Để lão ta vào!
Lưu Sướng tiến vào, thi lễ và lùi lại, Triệu Trinh hỏi:
- Sớm như vậy ái khanh đã tới đây, có chuyện gì vậy?
- Vi thần nghe nói hôm qua Quan gia nhận con trai thứ mười ba Triệu Tông Thực của Nhữ Nam Vương làm con thừa tự.
Lưu Sướng thản nhiên đáp:
- Cho nên khẩn trương tới đây chuẩn bị khi Quan gia cần.
Hàn Lâm Học Sĩ còn là gọi là Nội chế, chuyên thảo chiếu lệnh cho Hoàng đế.
- Quả thật có chuyện như vậy, nhưng không cần gấp đến thế. Ngươi đi về trước đi, quả nhân cần suy nghĩ, đến lúc đó tự sẽ mời ngươi.
- Đây là đại sự của xã tắc, chậm trễ một chút cũng không được.
Lưu Sưởng vẫn cố kiên trì.
- Chính vì đây là đại sự của xã tắc.
Triệu Trinh thản nhiên đáp lại:
- Quả nhân mới thận trọng.
Dừng lại một lát lại tiếp lời:
- Buổi chiều ái khanh lại tới, được chứ?
- Cái này… dạ.
Lưu Sưởng không thể thể hiện ra mình quá sốt ruột, như vậy thì quá rõ rồi, đành phải bất mãn lui ra.
Lưu Sướng vừa lui, Triệu Trinh nói với Hồ Ngôn Đoái:
- Đi mời Bắc Hải Quận Vương - Hứa Quốc công đến,
Dừng một lát lại nói:
- Gọi cả Tông Tích, Tông Ngạc, Tông Hữu, Tòng Cổ, gọi hết đến đây.
- Vâng.
Hồ Ngôn Đoái biết Quan gia tất có đối sách, không dám hỏi chi tiết, vội cho người đi gọi.
Những người này phần lớn ở lại Nhữ Nam Vương phủ, chờ đưa lão Quận Vương một đoạn đường cuối cùng. Vốn tưởng rằng Triệu Doãn Nhượng sẽ không qua được một đêm, ai ngờ qua một đêm rồi, đến giờ mặt trời lên đỉnh đầu vẫn chưa tắt thở.
Tất cả mọi người đều biết lão đầu nhi đang chờ cái gì, cho nên cửa vừa có động tĩnh liền cùng nhau nghển cổ nhìn ra, đợi tới đợi lui, cuối cùng cũng thấy bóng dáng Lý Hiến.
- Bệ hạ có chỉ.
Lý Hiến ưỡn bụng.
- Xin công công chờ một chút.
Triệu Tông Ý cố kìm chế kích động:
- Chờ hàn gia bày hương án tiếp chỉ.
- Không cần đâu.
Vẻ mặt Lý Hiển hơi quái dị:
- Chỉ là một khẩu dụ thôi.
- A?
Triệu Tông Ý hơi ngẩn ra, sắc thư phong Triệu Tông Thực làm Hoàng tử thừa tự dù thế nào cũng không thể dùng khẩu dụ.
- Bệ hạ có chỉ.
Lý Hiến chủ động lách qua y, tới gần Triệu Doãn Bật, Triệu Thừa Giản nói:
- Tuyên Bắc Hải Quận Vương - Hứa quốc công yết kiến. Tuyên Triệu Tông Hữu, Triệu Tông Ngạc, Triệu Tông Tích, Triệu Tòng Cổ lập tức yết kiến.
Nói xong, ôm quyền với mọi người, cười nói:
- Vừa lúc mọi người ở đây cả, xin mời chư vị…
Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không biết trong hồ lô có gì, lại nhìn Lý Hiến kia đã xoay người đi ra cửa, đang chờ ngoài cổng.
- Quan gia triệu kiến.
Mọi người tự nhiên coi Bắc Hải Quận Vương làm chủ, nhìn Triệu Tông Ý:
- Chúng ta nên đi trước đã.
Triệu Tông Ý thầm có dự cảm bất thường, ngây ngốc gật đầu:
- Phải….
Triệu Tông Hữu vì muốn nắm được tin tức, cũng không ở lại bên cạnh cha nữa mà cùng mọi người tiến cung… Một hàng sáu người không rõ đầu đuôi đi tới trước cửa điện Phúc Ninh.
Chỉ thấy Triệu Trinh mặc một thân áo đen dài, ngồi ngay ngắn trên ghế rồng.
Sau khi bái lễ, Triệu Trinh ban cho Triệu Doãn Bật và Triệu Thừa Giản ngồi.
Hai người lại tạ ơn, Triệu Doãn Bật ôm quyền hỏi:
- Xin hỏi Bệ hạ, ngài gọi bọn thần đến có chuyện gì ạ?
- Là thế này.
Triệu Trinh thản nhiên cười:
- Tối qua quả nhân đã suy nghĩ một đêm, cảm thấy lời Nhữ Nam Vương huynh nói rất đúng, quả nhân đã lớn tuổi, bên người không có con cái trò chuyện thật sự rất tịch mịch.