Nhất Phẩm Giang Sơn

Chương 7358 : Nhật thực - Vỡ đê

Ngày đăng: 01:25 20/04/20


- Không thể bỏ qua cho tên Tư Mã Quang đó!

Hàn Kỳ lấy lại bình tĩnh rồi mới hỏi:

- Ngươi có chủ ý gì?



- Thuộc hạ có biện pháp này, coi như là một hòn đá ném hai con chim, ngăn cản cơn sóng dữ.

Ngô Khuê cũng không phải tay vừa, làm tới Tham tri Chính sự rồi, vậy mà ở trước mặt Hàn tướng công cũng phải cung kính.



- Đừng thừa nước đục thả câu

Hàn Kỳ nói thẳng:

- Có chuyện nói mau…

May mà câu cuối không nói ra. Ngô Khuê âm thầm kêu may, nếu không mình cũng khó xuống đài.



Ngôi Khuê nói cho Hàn Kỳ biết, Khâm Thiên Giám báo lại rằng mùng một tháng sáu sắp xuất hiện nhật thực nửa phần sáu, tức là nhật thiên thực.



- Hả?

Sự chú ý của Hàn tướng công lập tức dời khỏi con kỳ lân. Phải biết rằng từ xưa đến nay nhật thực được coi là điềm xấu, hơn nữa còn có liên quan trực tiếp đến người thống trị cao nhất. Trong “Tả Truyện” có ghi “Nhật hữu thực chi, thiên tử bất cử” (ngày có nhật thực, thiên tử bất lực). Ầy, cũng không phải bất lực về sinh lý mà ý là chỉ quân chủ thất đức.



Vừa tuyên bố đưa kỳ lân trở về đã phát sinh nhật thực, điều này nghĩa là như thế nào? Đến cả đứa nhỏ ba tuổi cũng có thể tưởng tượng được.



Đây quả là cơ hội trời ban để xoay chuyển thế cục, đồng thời tiêu diệt tiểu tử Tư Mã, chỉ tiếc tên tiểu tử Trần Khác không ở trong kinh thành nên không thể tiêu diệt hắn cùng lúc.



Tin tức này tốt đến nỗi khiến Hàn Kỳ không thể tin, chẳng lẽ Triệu Tông Thực chính là kẻ đứng đầu thiên mệnh, được thiên thần bảo hộ sao?



- Khâm Thiên Giám báo lúc nào?

Hàn Kỳ không tin có sự trùng hợp như vậy.



- À…

Ngô Khuê đổ mồ hôi. Thật ra gã kiềm chế không báo vì muốn sau khi chuyện thành công sẽ nói với Triệu Tông Thực để tranh công. Giờ phút này tình thế bức bách, nếu không nói sẽ mất giá trị nên mới không thể không nói thật:

- Đã vài ngày.



- Sao không báo sớm?

Hàn Kỳ mặt không đổi sắc hỏi.



- Sợ làm hỏng việc lớn của tướng công.

Cũng may Ngô Khuê biết khó mà gạt được vị cấp trên thông minh và quả quyết này nên đã sớm nghĩ cớ:

- Vốn đợi đại cục định xong thì cho dù có nhật thực cũng không quan trọng, nếu sớm tiết lộ ra ngược lại sẽ bị người khác lợi dụng làm điểm yếu.



- Ha hả, Trường Văn tính toán rất chu toàn.



Hàn Kỳ như cười như không khiến Ngô Khuê sởn tóc gáy.



Chỉ có điều việc có nặng nhẹ, trước tiên đành phải gác lại việc truy cứu gã giấu diếm không báo đã. Hàn Kỳ chậm rãi nói:

- Để Khâm Thiên Giám thông báo nhật thực xuất hiện.



- Trước tiên không đề cập tới nửa phần sáu?



- Ừ.

Hàn Kỳ gật đầu:

- Đợi quan gia hồi tâm chuyển ý thì nói sau.



- Nếu quan gia nhất quyết không đổi ý thì sao?

Ngô Khuê lo sợ hỏi.



- Thì đó là vì lịch quan xem thuật số kém cỏi nên trục xuất ra khỏi Khâm Thiên Giám về làm quan địa phương.

Hàn Kỳ thản nhiên nói.



Ngô Khuê nghe xong khâm phục không thôi. Loại tiếng oan này mỗi người trong Khâm Thiên Giám đều cầu còn không được.



- Phải giữ bí mật.

Hàn Kỳ thở dài:

- Không thể lại bị người khác làm hỏng việc nữa!



- Vâng.

Ngô Khuê sợ hãi nhận lệnh. Chỉ cách một ngày sau đó, Khâm Thiên Giám liền dâng tấu báo vài ngày nữa sẽ có nhật thực.



Tin tức vừa ra khiến vua và dân chấn động. Bách quan bàn luận không ngớt, không ai không cho rằng đây là trời phạt do việc coi thường kỳ lân! Ngay cả quan gia cũng sợ hãi, hạ chiếu chỉ cho các quan lại góp ý kiến bổ cứu.



Ngoại trừ nghi thức cứu nhật (ngày nhật thực người ta đốt pháo, khua chiêng, giương cung bắn trăng để cứu mặt trời) như cũ ra thì các đại thần còn mạnh mẽ yêu cầu dùng lễ tiết cao nhất để đón kỳ lân vào kinh thành. Quan gia phải ra khỏi thành mười dặm để đón!



Việc này khiến Tư Mã Quang choáng váng. “Khổng Tử không nói quái, lực, loạn, thần”, y không tin cái gì gọi là điềm lành thiên tượng, nhưng sự việc trùng hợp như vậy khiến y không thể cãi lại.



Vương Bàng cũng không có cách nào. Ở thời đại này hiện tượng thiên văn biến dị là một việc lớn, có thể làm hoàng đế phạm tội, làm tể tướng mất chức. Việc đã đến nước này trừ khi ngươi có thể đẩy lui nhật thực, nếu không không ai dám cản trở các quan dùng biện pháp bổ cứu.



Ngay lúc hai người hết đường xoay sở thì Tư Mã Khang tiến vào khẽ bẩm:

- Cha, Trần gia ca ca đến.



- Trần học sĩ về kinh rồi ư?

Tư Mã Quang kích động kêu lên.



Vương Bàng cũng nhẹ nhàng thở ra, trong lòng không khỏi thầm than: dù sao người ta mới là nhân vật chính…



- Không phải.

Tư Mã Khang lắc đầu nói:

- Là Trần Tứ ca.



- Ồ.

Tư Mã Quang hơi thất vọng nói:

- Mời đến thư phòng gặp ta.



- Thúc phụ, ta tránh đi một lát.

Vương Bàng biết Tư Mã Quang muốn gì nên biết điều tránh vào phòng trong.



Chốc lát sau, Tư Mã Khang dẫn Trần Thung mặc thường phục tiến vào. Trần Tứ Lang lấy lễ thầy trò bái kiến Tư Mã Quang, bởi Tư mã Quang là vị quan Tường Định của Chế Khoa Ngự Thí, đã giúp gã rất nhiều để thi đỗ.



Thật ra tài học của Trần Thung kém hơn mấy người Chương Đôn, Vương Thiều đôi chút, nhưng vòng Sơ thí có Vương An Thạch, Các thí có Trần Khác, Ngự thí có Tư Mã Quang, nhờ tất cả cùng giúp đỡ, hơn nữa thực lực cũng không có vấn đề nên không thể không có chuyện không đậu được. Thế giới này hiện thực như vậy đấy, đương nhiên nếu có tài hoa như Tô Thức thì cũng chẳng khác gì.



Tư Mã Quang mời gã ngồi, ôn tồn nói:

- Trọng Bình tới tìm ta có việc gì?



- Vì việc của nhật thực mà tới.

Trần Thung không nói nhiều, đi thẳng vào việc chính:

- Lão sư cũng biết Tam ca của ta nuôi một đám khách Đại Thực, lúc huynh ấy rời kinh thì những người này giao cho ta quản lý.



- Ừ.

Tư Mã Quang gật đầu. Trần Khác tiêu một món tiền lớn nuôi một đám người tây không biết nói đã trở thành trò cười lớn nhất Biện Kinh. Ngay cả y cũng không hiểu vì sao, chỉ cho rằng Trần Khác ngại tiền nhiều nên đốt bớt.



- Những người này thật ra là những học giả đứng đầu Đại Thực, thuật thiên văn bọn họ nắm giữ tiên tiến hơn nhiều so với Đại Tống ta.

Trần Thung trầm giọng nói:

- Bọn họ nói cho ta biết mùng một tháng sáu đúng là có nhật thực, nhưng không phải nhật thực toàn phần mà chỉ là nhật thực nửa phần sáu mà thôi.



- Hả?

Tư Mã Quang nghe vậy vẻ mặt giãn ra, xong chợt nhíu mày:

- Chính xác không?



- Hẳn là chính xác…

Trần Thung cười khổ nói:

- Bằng không huynh trưởng của ta mỗi năm tốn hơn trăm ngàn lượng bạc nuôi bọn họ làm chi?



- A…

Tuy Tư Mã Quang rất tin chủ nghĩa gốc Hán, nhưng y cực kì tin tưởng Trần Khác. Chẳng lẽ Khâm Thiên Giám sai thật sao?



Nhà y hai đời làm quan, gia đình có tiếng học giỏi, không phải thứ quan trường ngây ngô như Trần Thung có thể so sánh được. Đương nhiên y biết Khâm Thiên Giám đoán nhật thực trước nay chưa sai bao giờ, sao lần này lại cố tình báo sai?



Nghĩ lại, y lập tức hiểu ra. Theo hiểu biết nhiều năm nay về nhật thực, một khi mức độ nhật thực nhỏ hơn mức độ lúc dự báo thì … Nói cách khác ban đầu báo là nhật thực toàn phần, sau lại chỉ xuất hiện nửa phần sáu, như vậy chứng tỏ quân thần bổ cứu đúng lúc và thành công, trăm quan sáng suốt.



Hiển nhiên đối phương có ý định nói dối nhật thực toàn phần để Triệu Trinh đưa kỳ lân trở về, sau đó chờ lúc nhật thực đến thì liền nói quan gia bổ cứu đúng lúc, được ông trời tha thứ.



Trải qua nhiều lần như vậy, đến lúc đó trước mặt thánh thú kỳ lân uy tín của Triệu Trinh sẽ không còn sót lại chút gì, dù trong lòng có thế nào chăng nữa cũng chỉ có thể dựa theo ý của quần thần lập Thái tử.



- Quả là kế hay!

Tư Mã Quang cảm thán. Đối thủ thật sự quá mạnh, bản thân cũng không biết mình còn có thể chống đỡ được mấy lần đây.



Bước thong thả trong thư phòng, y chợt dừng bước thở dài nói:

- Biết thì có ích gì?

Cho dù y nói ra chuyện này thì chỉ đơn giản là vài tên quan xui xẻo của Khâm Thiên Giám bị xử lý, còn nhật thiên thực cũng vẫn là nhật thực, Quan gia vẫn phải bổ cứu.



- Đám học giả này còn nói rằng…

Trần Thung trầm ngâm một lát nói:

- Trước và sau mùng một tháng sáu thì vùng kinh kỳ sẽ có mưa dầm.



- Có việc này ư?

Tư Mã Quang cực kì kích động. Theo lẽ thường, trời mưa che khuất bầu trời sẽ không nhìn được mặt trời, không coi là nhật thực!

- Chính xác hoàn toàn không!?



- Điều này rất khó nói..

Trần Thung cười khổ:

- Họ nói mưa gió thất thường, ai cũng không dám chắc hoàn toàn, nhưng khả năng trời mưa rất lớn.



- A..

Tư Mã Quang cũng biết khí trời không phải thiên văn, không thể chính xác hết được. Lỡ đến lúc đó trời không có mắt, để lộ ra cái lỗ thì chẳng phải hỏng sao?



Cho dù y bất chấp tất cả nói rằng tiên tri dự báo được thời tiết, nhưng vấn đề là: ai tin?



Thấy Tư Mã Quang vẻ mặt thâm trầm, Trần Thung lại nói:

- Có một người có thể giúp lão sư.



- Ai…

Tư Mã Quang không nhịn nổi liếc mắt nhìn gã, ngươi không nói hết được một lúc à?



- Thiệu Ung Thiệu đại sư.

Trần Thung hạ giọng nói:

- Những lời từ miệng ngài ấy đương nhiên không ai không tin.



- Cũng đúng.

Tư Mã Quang không khỏi gật đầu. Là một chuyên gia, Thiệu Ung nổi tiếng với tài tiên tri, có ảnh hưởng cực lớn ở trong và ngoài nước, nếu để ngài dự báo thì đương nhiên sẽ khác. Nói xong y không kìm nổi cười nói:

- Thiệu tiên sinh là kẻ sĩ thoát tục, sao có thể hỏi việc hồng trần? Cho dù ngài ấy đáp ứng thì cũng không kịp nữa rồi.



- Thiệu tiên sinh đã đến kinh từ hôm trước.

Trần Thung thản nhiên nói:

- Lão sư có thể gặp mặt.



- Không thể bỏ qua cho tên Tư Mã Quang đó!

Hàn Kỳ lấy lại bình tĩnh rồi mới hỏi:

- Ngươi có chủ ý gì?



- Thuộc hạ có biện pháp này, coi như là một hòn đá ném hai con chim, ngăn cản cơn sóng dữ.

Ngô Khuê cũng không phải tay vừa, làm tới Tham tri Chính sự rồi, vậy mà ở trước mặt Hàn tướng công cũng phải cung kính.



- Đừng thừa nước đục thả câu

Hàn Kỳ nói thẳng:

- Có chuyện nói mau…

May mà câu cuối không nói ra. Ngô Khuê âm thầm kêu may, nếu không mình cũng khó xuống đài.



Ngôi Khuê nói cho Hàn Kỳ biết, Khâm Thiên Giám báo lại rằng mùng một tháng sáu sắp xuất hiện nhật thực nửa phần sáu, tức là nhật thiên thực.



- Hả?

Sự chú ý của Hàn tướng công lập tức dời khỏi con kỳ lân. Phải biết rằng từ xưa đến nay nhật thực được coi là điềm xấu, hơn nữa còn có liên quan trực tiếp đến người thống trị cao nhất. Trong “Tả Truyện” có ghi “Nhật hữu thực chi, thiên tử bất cử” (ngày có nhật thực, thiên tử bất lực). Ầy, cũng không phải bất lực về sinh lý mà ý là chỉ quân chủ thất đức.



Vừa tuyên bố đưa kỳ lân trở về đã phát sinh nhật thực, điều này nghĩa là như thế nào? Đến cả đứa nhỏ ba tuổi cũng có thể tưởng tượng được.



Đây quả là cơ hội trời ban để xoay chuyển thế cục, đồng thời tiêu diệt tiểu tử Tư Mã, chỉ tiếc tên tiểu tử Trần Khác không ở trong kinh thành nên không thể tiêu diệt hắn cùng lúc. 



Tin tức này tốt đến nỗi khiến Hàn Kỳ không thể tin, chẳng lẽ Triệu Tông Thực chính là kẻ đứng đầu thiên mệnh, được thiên thần bảo hộ sao?



- Khâm Thiên Giám báo lúc nào?

Hàn Kỳ không tin có sự trùng hợp như vậy.



- À…

Ngô Khuê đổ mồ hôi. Thật ra gã kiềm chế không báo vì muốn sau khi chuyện thành công sẽ nói với Triệu Tông Thực để tranh công. Giờ phút này tình thế bức bách, nếu không nói sẽ mất giá trị nên mới không thể không nói thật:

- Đã vài ngày.



- Sao không báo sớm?

Hàn Kỳ mặt không đổi sắc hỏi.



- Sợ làm hỏng việc lớn của tướng công.

Cũng may Ngô Khuê biết khó mà gạt được vị cấp trên thông minh và quả quyết này nên đã sớm nghĩ cớ:

- Vốn đợi đại cục định xong thì cho dù có nhật thực cũng không quan trọng, nếu sớm tiết lộ ra ngược lại sẽ bị người khác lợi dụng làm điểm yếu.



- Ha hả, Trường Văn tính toán rất chu toàn.



Hàn Kỳ như cười như không khiến Ngô Khuê sởn tóc gáy.



Chỉ có điều việc có nặng nhẹ, trước tiên đành phải gác lại việc truy cứu gã giấu diếm không báo đã. Hàn Kỳ chậm rãi nói:

- Để Khâm Thiên Giám thông báo nhật thực xuất hiện.



- Trước tiên không đề cập tới nửa phần sáu?



- Ừ.

Hàn Kỳ gật đầu:

- Đợi quan gia hồi tâm chuyển ý thì nói sau.



- Nếu quan gia nhất quyết không đổi ý thì sao?

Ngô Khuê lo sợ hỏi.



- Thì đó là vì lịch quan xem thuật số kém cỏi nên trục xuất ra khỏi Khâm Thiên Giám về làm quan địa phương.

Hàn Kỳ thản nhiên nói.



Ngô Khuê nghe xong khâm phục không thôi. Loại tiếng oan này mỗi người trong Khâm Thiên Giám đều cầu còn không được.



- Phải giữ bí mật.

Hàn Kỳ thở dài:

- Không thể lại bị người khác làm hỏng việc nữa!



- Vâng.

Ngô Khuê sợ hãi nhận lệnh. Chỉ cách một ngày sau đó, Khâm Thiên Giám liền dâng tấu báo vài ngày nữa sẽ có nhật thực.



Tin tức vừa ra khiến vua và dân chấn động. Bách quan bàn luận không ngớt, không ai không cho rằng đây là trời phạt do việc coi thường kỳ lân! Ngay cả quan gia cũng sợ hãi, hạ chiếu chỉ cho các quan lại góp ý kiến bổ cứu.



Ngoại trừ nghi thức cứu nhật (ngày nhật thực người ta đốt pháo, khua chiêng, giương cung bắn trăng để cứu mặt trời) như cũ ra thì các đại thần còn mạnh mẽ yêu cầu dùng lễ tiết cao nhất để đón kỳ lân vào kinh thành. Quan gia phải ra khỏi thành mười dặm để đón!



Việc này khiến Tư Mã Quang choáng váng. “Khổng Tử không nói quái, lực, loạn, thần”, y không tin cái gì gọi là điềm lành thiên tượng, nhưng sự việc trùng hợp như vậy khiến y không thể cãi lại.



Vương Bàng cũng không có cách nào. Ở thời đại này hiện tượng thiên văn biến dị là một việc lớn, có thể làm hoàng đế phạm tội, làm tể tướng mất chức. Việc đã đến nước này trừ khi ngươi có thể đẩy lui nhật thực, nếu không không ai dám cản trở các quan dùng biện pháp bổ cứu. 
- Sao lại là lỗi của huynh được.

Trần Tháo khuyên bảo:

- Cứ cho là lúc ấy đáp ứng Giáp đại ca thì với hoàn cảnh của huynh đang trong kinh thành thì cũng có thể làm được gì? Công trình trị thủy này liên quan đến vinh nhục của Triệu Tông Thực và Triệu Tòng Cổ, bọn họ sao có thể để huynh nhúng tay vào?



- Cuối cùng chắc chắn sẽ khác với bây giờ…

Trần Khác chán nản:

- Lần vỡ đê này, nói là do thiên tai nhưng thực ra cũng là họa từ người. Những kẻ có mục đích riêng tụ tập giằng co mới đẩy những người thành thật đảm nhiệm công việc vào bước đường cùng.



Nói xong cười tự giễui:

- Đại Tống ta không thiếu những tài tử, danh thần nhưng người một lòng một dạ vì nước quên thân như Chính Phu lại ngày càng ít. Nhân tài như thế mới chính là quốc bảo chân chính, giờ lại chết khi tóc còn xanh.



- Nhắc mới nhớ…

Trần Tháo muốn đánh lạc hướng huynh trưởng nên hỏi điều mình thắc mắc:

- Sao vụ việc lại tới mức này được nhỉ?



- Đơn giản chính là tư lợi mà thôi.

Trần Khác trầm giọng:

- Trước kia đệ không quan tâm chính sự, không biết lúc trước định ra phương án công trình trị thủy này đã tốn biết bao công sức đâu. Đơn giản mà nói chủ yếu có hai phái đối chọi gay gắt với nhau. Điện hạ và chúng ta một phái, Triệu Tông Thực một phái. Ai thắng ai thua không cần nhiều lời nữa.



Trần Tháo gật đầu, lại nghe huynh trưởng nói tiếp:

- Sau khi phương án của điện hạ bị phủ quyết, y vẫn dâng tấu thư yêu cầu công trình chậm lại, dùng thời gian ba đến năm năm để chặn bắc lưu, cho sông Nhị Cổ thêm sâu. Kết quả đề nghị của y lại bị phủ quyết.



- Triệu Tông Thực vì muốn thể hiện năng lực, hơn nữa lại có hứa hẹn với các tướng đẩy nhanh tốc độ hoàn thành trong một năm. Lúc ấy Giáp Chính Phu từng phản đối mãnh liệt, nhưng dễ dàng bị áp chế.

Trần Khác nói khẽ:

- Cho nên công trình trị thủy sông Nhị Cổ từ phương án đến chất lượng đều do Triệu Tông Thực phụ trách.



- Trong khi Triệu Tòng Cổ thì chỉ có trách nhiệm giám sát, vậy nên phương án công trình dù đúng hay sai cũng không liên quan tới y.

Trần Tháo đã hơi hiểu ra nói:

- Nhưng nếu có thể chứng minh chất lượng công trình có vấn đề thì cũng không thoát được.



- Đúng vậy.

Trần Khác gật đầu:

- Ban đầu Triệu Tòng Cổ hẳn là tự cho rằng trách nhiệm không lớn. Bởi vì hai loại tình huống có khả năng xuất hiện nhất lúc ấy, một là lũ ngập qua đê, chứng minh công trình kiến tạo không có vấn đề mà là thiết kế có vấn đề, điều này đương nhiên không liên quan gì với y. Hai là mở xả bắc lưu, cái này cũng vậy, chứng minh là do thiết kế xảy ra vấn đề, vẫn là không liên quan tới y.



- Một khi đã vậy, cho dù Hàn Cương dẫn người coi đê thì dưới tay Triệu Tòng Cổ có mấy chục ngàn người, sao không thể đuổi chúng đi mà mở xả bắc lưu?

Trần Tháo khó hiểu.



- Vậy mới nói do hai chữ tư lợi.

Trần Khác thản nhiên nói:

- Y lo lắng một khi y mở cửa xả lũ bảo vệ đường sông thì Triệu Tông Thực có thể trả đũa, nói công trình trị thủy sông Nhị Cổ không có vấn đề, đó là do Triệu Tòng Cổ sợ hãi tự tiện đào mở bắc lưu. Như vậy chẳng khác gì Triệu Tông Thực tốn công vất vả mà phải nghe kẻ ngồi chơi xơi nước quát mắng.



- Trong tình huống thứ hai, đường sông bắc lưu nay đã biến thành mấy chục ngàn mảnh ruộng. Đám quyền quý thành Biện Kinh tốn rất nhiều tiền mới có được những điền sản này, nếu không phải bất đắc dĩ thì y không muốn làm kẻ ác.

Trần Khác nói tiếp:

- Cho nên Hàn Cương bảo vệ đê đập, ngăn không cho xẻ lũ bắc lưu cũng hợp ý y… Đệ xem, không phải ta không muốn xả nước lũ mà là do kẻ này ngăn trở mới khiến lũ tràn đê. Tính đi tính lại trong tình huống này y gánh vác trách nhiệm nhẹ nhất.



- Vậy Hàn Cương sao phải trông coi đê đập. Chẳng lẽ lũ ngập quá đê cũng có thể chứng minh thiết kế có vấn đề ư?

Trần Tháo khó hiểu.



- Đào xả bắc lưu chẳng khác gì thừa nhận sai lầm, chứng minh chủ trương lúc trước của ta mới là chính xác. Đây là điều Triệu Tông Thực không thể tiếp nhận.

Trần Khác than nhẹ một tiếng nói:

- Cho nên bọn họ hy vọng nhìn thấy lũ ngập tràn đê, như vậy có thể biện hộ rằng thiết kế đường sông hơi hẹp mà không phải cả phương án có vấn đề, còn có thể chứng minh Triệu Tông Thực không sai lầm. Hơn nữa thiên tai nhiều năm, lũ lớn như mùa thu năm nay đã lâu không có. Hai điều này cộng lại khiến họ kiên quyết ngăn cản xả bắc lưu.



- Nhưng chẳng ai ngờ đê sẽ lại vỡ.



Trần Tháo cũng thở dài:

- Công trình này hao tiền tốn của đến như vậy, có thể được xưng là phòng thủ kiên cố khiến tất cả mọi người đều chủ quan. Nghe người của Đô thủy giám nói Giáp đại ca đến cuối cùng mới phát hiện nguy hiểm vỡ đê, hơn nữa chẳng ngờ nó lại tới nhanh như vậy.



- Đúng, chẳng ai ngờ đê sẽ vỡ…

Trần Khác gật đầu, thấy một con thuyền chạy nhanh tới. Chỉ chốc lát, Trần Tín vịn dây thừng leo lên thuyền lớn, hành lễ với Trần Khác:

- Ngự sử trung thừa phát lệnh truyền tới đại nhân, mong ngài lập tức đến Ngự sử đài tiếp nhận thẩm tra.



- Cái gì?

Trần Tháo cả kinh.



- Chắc là chuyện của công trình sông Nhị Cổ.



- Vớ vẩn, chuyện này làm gì có quan hệ với ca ca ta…

Trần Tháo tức giận:

- Bọn họ dựa vào cái gì dám liên lụy đến Tam ca của ta!



- Thuộc hạ không biết.

Theo quy chế của quốc triều thì quan viên dưới tứ phẩm nếu nhận được lệnh truyền của Ngự Sử trung thừa phải tới Ngự Sử đài báo tin, nếu không sẽ bị ghi tội. Cho nên Trần Tín nhanh chóng đi đến báo tin, nào biết được nguyên nhân trong đó.



Trần Tháo còn muốn nói gì thì bị Trần Khác ngăn cản:

- Rốt cục là việc gì ta trở về sẽ rõ thôi. Đệ tiếp tục tìm, vẫn câu nói kia…



- Sống thấy người, chết thấy xác.



- Đúng vậy.

Trần Khác gật đầu.



- Tam ca, huynh sẽ không sao chứ?



- Ha ha.

Trần Khác lắc đầu cười:

- Đệ quá coi thường ca ca rồi, chẳng lẽ ta đơn giản như vậy sao?



- Huynh trưởng bảo trọng…



Hai ngày sau, lúc gần tối, Trần Khác trở về Biện Kinh.



Về đến nhà, Trần Thung nói cho hắn biết ngọn nguồn sự việc.



Hóa ra Phú Bật và Đường Giới phụng chỉ điều tra nguyên nhân sông Nhị Cổ vỡ đê. Kết quả Đô thủy giám và toàn bộ các quan viên công bộ đều cùng cho rằng công trình thiết kế không thành vấn đề, chất lượng thi công cũng tuân thủ tiêu chuẩn nghiêm ngặt. Nguyên nhân vỡ đê chủ yếu là do áp dụng vật liệu kiểu mới.



Cái gọi là vật liệu mới đương nhiên là xi măng.



Trần Khác nghe vậy cũng không thấy bất ngờ, bởi Triệu Tông Thực và Triệu Tòng Cổ hiện đang có nhu cầu cấp bách trốn tránh trách nhiệm. Như vậy Trần Khác lúc trước cung cấp xi măng chính là người tốt nhất để đổ tội! Hơn nữa còn có thể đả kích lại Triệu Tông Tích một phen, Triệu Tông Thực không làm thế mới là lạ.



- Quá vô sỉ!

Trần Thung từ trước đến nay đều trầm ổn giờ cũng tức giận nói:

- Lúc trước đưa ra xi măng hoàn toàn vì công tâm, giờ chúng lại dùng cái đó để đả kích.



- Đây có tính là ta tự tìm phiền phức hay không?

Trần Khác không hề tức giận, chỉ hơi bất đắc dĩ:

- Hay họ cảm thấy ta dễ bắt nạt như vậy?



- Ta đã nói chuyện cùng những người đồng niên, bên Vương Bàng cũng đồng ý để chúng ta đệ thư kêu oan cho huynh.

Trần Thung mấy ngày nay rõ ràng đều không nhàn rỗi:

- Triều Đại Tống không phải là nơi bọn chúng có thể một tay che trời! 



- An tâm, chớ vội.

Trần Khác cười khổ:

- Người ta chỉ chất vấn ta một chút chứ đâu có kết luận. Các đệ sốt ruột ầm ĩ làm gì?



Nói xong nghiêm mặt:

- Giờ Quan gia và Phú tướng công đang cực kì tức tối, các đệ không nên đưa nòng súng vào họng mấy người đó.



- Huynh chuẩn bị rửa oan thế nào!

Trần Thung quan tâm hỏi.



- Ta phải ngủ một giấc trước đã.

Trần Khác nghiêm mặt nói:

- Mai đi Ngự Sử đài báo cáo sau.



-…

Trần Thung bó tay. 



- Cứ an tâm.

Trần Khác nhẹ giọng an ủi huynh đệ của mình:

- Có lẽ không phải điều đệ tưởng tượng đâu.



…….



Ngày hôm sau không phải lên triều, Trần Khác mới sáng sớm liền đón xe vào Ngự Sử đài ở tây Hoàng thành để báo cáo.



Ngự Sử Đài còn gọi là Ô Đài. Ở một triều Đại Tống không có hán vệ đặc vụ, nơi đây chính là nơi khiến các quan văn nghe mà sợ vỡ mật, nhưng Trần Khác lại chẳng có cảm giác gì đối với nơi này. Nguyên nhân rất đơn giản, đổi là ai bị mười mấy Ngự Sử buộc tội vài năm cũng sẽ chẳng còn tí kính sợ nào nữa.



Nghe nói hình tượng hắn trong mắt các Ngự Sử đã là một trong “Ba người khó dây dưa nhất” trong triều, hai vị khác theo thứ tự là Phú Bật và Hàn Kỳ…



Xuống xe ở ngoài cửa, Trần Khác và Trần Nghĩa đi bộ vào nha môn. Trần Nghĩa lấy danh thiếp và lệnh truyền đưa cho tên lính thủ vệ, hai người được dẫn vào sảnh trị sự ở sân trước.



Khác với những nha môn khác thích ra oai với dân chúng tầm thường, với tư cách là phong hiến nha môn duy trì trật tự bách quan, nơi đây chính là bày cho các quan xem oai phong của Ngự Sử đài. Trần Khác vừa vào liền cảm thấy không khí áp lực trang nghiêm ở nơi này. Gặp đám quan viên ra vào ai nấy mặt lạnh tanh, không có bất kì ai tươi cười đón chào như các nha môn bình thường khác.



Nhiệm vụ của phòng trị sự ở Ngự Sử đài là ghi danh các quan đến và đưa đến phòng tương ứng. Bởi vị hầu hết các quan đến báo cáo đều sẽ là “Tội viên” nên các Giám sát Ngự Sử ở phòng trị sự dần tạo thành tác phong ăn nói như thẩm vấn phạm nhân vậy.



Trực ban Ngự Sử trị ban thấy một người vào một mình, mặc áo quan ngũ phẩm, lại trẻ tuổi khác thường… Triều Tống không giống triều Minh Thanh, thăng quan là điều cực kỳ khó. Dù hai mươi tuổi thi đậu, bốn mươi tuổi mới đến ngũ phẩm đã được coi là thành tựu lớn. Trước mắt vị này nhìn mới hơn hai mươi mà đã là quan ngũ phậm, đã vậy còn đeo túi kim ngư lớn. Điều này khiến vị Ngự Sự luôn tự cho mình trẻ tuổi sao không đỏ mắt.



Vị Ngự Sử kia lập tức nhận ra người tới là Trần Khác, cũng biết hai vị vương gia đang mong đổ tiếng xấu cho hắn gánh vụ vỡ đê, Trung thừa đại nhân còn tự thân ký phát lệnh truyền. Trong lòng gã không khỏi vui sướng, đường làm quan rộng mở ư, quả này ngươi chết chắc!



Sau đó liền bày ra tư thế kiểu thẩm vấn phạm nhân, không nhường chỗ ngồi mà trực tiếp hỏi:

- Ngươi là ai? Phạm vào tội gì?



- Ngươi không biết ăn nói à?

Trần Nghĩa vừa nghe liền tức giận:

- Nói như kiểu thẩm vấn phạm nhân chắc?



- Ngươi đi theo vào làm gì?

Ngự Sử như đập ruồi bọ, quát:

- Người đâu, đá ra ngoài. Còn dám lớn tiếng nơi Ô Đài, cứ vả miệng mạnh cho ta!



Trần Khác nhất thời giận dữ, vừa muốn lên cơn liền nghe một âm thanh quen thuộc quát lên:

- Vương Ngạn Phụ, ngươi cũng oai thật đấy!



Còn chưa dứt lời, một Ngự Sử thân hình cao lớn, trên mặt đầy vẻ tức giận đến bên người Trần Khác. Đây chính là Ngự Sử đảm nhiệm giám sát ở Ngự Sử đài, Vương Thiều.



Người được gọi là Ngự Sử giám sát Vương Ngạn Phụ đỗ tiến sĩ năm Gia Hựu thứ tư. Bởi vì một nguyên nhân mọi người đều biết, nên hai bảng tiếng sĩ năm Gia Hựu thứ hai và thứ bốn xưa nay đều như nước với lửa. Vương Ngạn Phụ và Vương Thiều bình thường không có quan hệ gì, giờ phút này thấy đối phương đối lập với mình, tự nhận là một cơ hội tốt để ra oai, cười lạnh:

- Ta chỉ chiếu theo lẽ thường làm việc. Ở công đường ngươi gào thét cái gì?



- Đừng cầm lông gà làm mũi tên!

Vương Thiều phỉ nhổ:

- Thanh danh Ngự Sử đài đều bị loại người chim mắt chó như ngươi làm hư hại!



- Ngươi nói ai là người chim?

Vương Ngạn Phụ mặt đỏ tía tai:

- Ngươi dám lặp lại lần nữa không?



- Ngươi là người chim!

Vương Thiều lập tức đáp trả, xong quay ra nói với Trần Khác:

- Gã cầu xin ta để được mắng cơ đấy, chưa thấy loại người hèn hạ như vậy.



- Đúng vậy, quả là ti tiện.

Trần Khác gật đầu:

- Chưa đủ ta cũng có thể nói thêm.



- Người chim người chim người chim…



- Tiện nhân tiện nhân tiện nhân…

Hai người đồng thời phụ họa như nhổ nước miếng vào mặt Vương Ngạn Phụ.



Vương Ngạn Phụ suýt tức nổ phổi, lại nghe tiếng quân tốt chạy tới lập tức hét lớn:

- Các ngươi nghe thấy hai người họ làm nhục ta chưa?



Vương Ngạn Phụ mắt cao hơn trán, xưa nay hay coi người khác là đám ti tiện, chẳng hề quan tâm. Trong khi Vương Thiều lại hào sảng hào phóng, dễ hòa đồng, vậy nên mọi người đồng thời đều lắc đầu không hề do dự, tỏ vẻ mình mới đến.



- Tốt, các ngươi dám thông đồng một lũ với nhau.

Vương Ngạn Phụ tức nổ mắt, đứng dậy đi vào trong:

- Ta phải báo cáo Trung thừa đại nhân!



- Cứ tự nhiên.

Vương Thiều nhún vai, nói với đám quân sĩ:

- Giải tán thôi.



Mọi người liền lập tức tản ra.



Vương Thiều và Trần Khác nhìn nhau cười. Rồi Trần Khác than nhẹ:

- Cần gì phải dính vào bãi nước đục này?



Vương Thiều bĩu môi:

- Ta đã sớm chẳng muốn ở cái nơi này rồi.

Nói xong cười lạnh:

- Nếu không phải làm cái chức quan này thì nãy đã phun được thêm một ngụm nước bọt vào mặt tên đó rồi.



Trong đầu Trần Khác đột ngột hiện ra vị Vương thiếu hiệp áo trắng giết người không chớp mắt năm đó, không khỏi thở dài:

- Chúng ta quả thật không thích hợp làm quan.



- Cho nên huynh đệ không cần lo cho ta, ta không định làm lâu ở đây, mà cũng chẳng muốn làm quan văn nữa.

Vương Thiều cười nói:

- Ta vẫn hợp với việc binh đao hơn.



Trần Khác ngẩn người, mơ màng nói:

- Ta với huynh cùng đi.

Cái chết của Giáp Đản ảnh hưởng rất lớn với hắn, thế nên tinh thần hắn cực kì sa sút.



- Đừng, không có huynh đang làm quan trong kinh thì ta cũng chẳng dám xách đao giết người ở ngoài.

Vương Thiều cười chỉ vào cửa, nói với Trần Khác:

- Ta dẫn huynh đi gặp Trung thừa đại nhân.



- Nhưng tên kia vừa cáo tội.



- Kệ gã.

Vương Thiều chẳng quan tâm:

- Chọc giận lão tử, sẽ có một đêm tỉnh dậy phát hiện ngũ chi của gã đều đứt.



……..



Tới ngoài phòng trị sự Ngử Sử Trung Thừa, liền thấy Vương Ngạn Phụ đang ủ rũ đi ra.



- Thế nào, đài trưởng không ủng hộ cho ngươi à?

Vương Thiều cười cợt.