Nhất Phẩm Giang Sơn

Chương 73633 : Khải hoàn (3)

Ngày đăng: 01:26 20/04/20


- Hai trận này đều là bình định nội loạn, không phải là mở mang bờ cõi cho Đại Tống ta. Công lao lớn hay không lớn, không phải nhìn vào đánh lớn hay không, thu hoạch nhiều hay không, mà là phải xem chấm dứt được bao nhiêu nỗi đau, tránh được bao nhiêu tổn thất. Cho nên vi thần cho rằng Đông Bình Quận Vương có công với xã tắc, lần trước thưởng quá ít, mong lần này được thưởng đủ.



Văn Ngạn Bác nói vậy, người khác không thể phản bác, Triệu Trinh tán đồng gật đầu nói:

- Không sai không sai. Theo như cách nhìn của Văn tướng thì nên ban thưởng thế nào?



- Từ xưa đến nay, quân công nặng nhất! Không thưởng lấy gì chống vững núi sông?

Văn Ngạn Bác trầm giọng nói:

- Lão thần nghĩ, ngoài tiền bạc lụa là, còn phải được thăng một bậc!



- Vạn lần không được!

Một vài đại thần đồng thanh hô lên. Hiện giờ Triệu Tông Tích đã là Quận Vương, thăng thêm một bậc chính là Thân Vương! Nói đùa gì vậy?



- Có gì không thể?

Văn Ngạn Bác lạnh lùng nhìn Ngô Khuê hỏi.



- Cái này…

Bị Văn tướng công lạnh như băng nhìn chăm chú, Ngô Khuê cảm nhận sự áp bách như khi đối mặt với Hàn Kỳ, co đầu rút cổ nói:

- Khánh Lăng Quận Vương… mới là Quận Vương…



- Có liên quan gì?

Văn Ngạn Bác trầm giọng hỏi.



- A…

Ngô Khuê muốn nói: lão không thể để cho y leo lên vị trí Thái tử tương lai chứ! Nhưng liếc mắt một cái, thấy Hàn Tướng công khẽ lắc đầu, đành phải cố gắng rụt lưỡi lại:

- Cũng chẳng liên quan gì…



- Vị trí Thân Vương này của Ngũ điện hạ, là người ta dùng đao kiếm trên chiến trường đổi lấy.

Văn Ngạn Bác ngạo nghễ giữa triều đình, lớn tiếng nói:

- Nếu ai đỏ mắt, thì cũng ra sa trường một lần đi. Nếu cũng có thể chiến thắng trở về, Văn Ngạn Bác ta cũng sẽ tranh giành cho người đó!

Nghe lão nói vậy, chuyện Triệu Tông Tích được phong Thân Vương dường như ván đã đóng thuyền!



Hàn Kỳ không nói lời nào, triều đình hoàn toàn yên tĩnh, Hoàng thượng thản nhiên nói:

- Vậy làm theo như lời Văn tướng đi!




Hàn Tướng công vừa nói dứt lời, Văn Ngạn Bác trầm xuống, thầm nghĩ lão quỷ này quả nhiên không thể coi thường, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn như vậy đã tìm ra được cách hóa giải, còn đánh lại ta một đòn!



Nếu thật theo như chủ ý cùi bắp của Hàn Kỳ, Triệu Tông Thực sẽ là khách át chủ. Hiện giờ dân chúng Biện Kinh dùng từ “Thái” tử gia để xưng hô người này. Nếu để cho y thay mặt Thiên tử tới ngoại ô đón người, chẳng phải sẽ củng cố thêm ấn tượng này sao?



Xét đến cùng, Văn Ngạn Bác chấp nhất phô trương long trọng như thế, chính là muốn đẩy sự chú ý của dân chúng và bách quan tới sự long trọng của Triệu Tông Tích, sao có thể để cho Triệu Tông Thực nổi bật hơn?



- Khánh Lăng Quận Vương tự mình nghênh đón…

Văn Ngạn Bác hơi trầm ngâm, lời nói ác độc:

- Nhưng muốn thay mặt Thiên tử đi nghênh đón, sợ là phân lượng thật sự hơi nhẹ.



Lời vừa nói ra, cả điện ồ lên.



Triệu Tông Thực lại đang trên điện, nhất thời cả mặt đỏ bừng, đại hận nói:

- Tương lai chờ ta thượng vị, chắc chắn phải làm nhục lão quỷ này một vạn lần lại một vạn lần!



- Lời ấy của Văn tướng thật không ổn!

Chủ ưu thần nhục, lập tức Tri Gián viện Hàn Giáng bước ra khỏi hàng, phẫn nộ chỉ trích Văn Ngạn Bác:

- Khánh Lăng Quận Vương là huynh trưởng của Đông Bình Quận Vương, đức cao vọng trọng, triều dã đều thành tâm ủng hộ. Nếu ngài không có tư cách đại diện Thiên tử đi đón, không biết người nào có thể? Nếu ngài không đủ phân lượng, thì ai đủ phân lượng?

Nói xong, không khỏi châm chọc:

- Chẳng lẽ Văn tướng ngài sao?



- Ách…

Văn Ngạn bác suy nghĩ một chút, gật đầu nói:

- Ta cũng coi như một trong số đó đi!



Rất nhiều đại thần buồn cười.



Lập tức có Ngự Sử Chu Đức Dịch bước ra, buộc tội Văn Ngạn Bác nói lời ngông cuồng, làm mất thể diện trước Hoàng thượng.



Triệu Trinh lại không thèm để ý, nói:

- Văn Tướng công đều là nói lời thật, sao có thể cho là ngông cuồng? Nếu ngay cả Tể tướng cũng không thể nói lời thật mới thực đáng sợ. Chu khanh gia hãy lui ra sau.