Nhất Phẩm Giang Sơn
Chương 73651 : Tề Vương Điện hạ (1)
Ngày đăng: 01:26 20/04/20
Đám quan sai phủ Khai Phong đều là thuộc hạ của Trần Hi Lượng nên đều nhận ra Trần Khác và Triệu Tông Cảnh, không ai dám lỗ mãng, vội bái chào rồi nói:
- Thì ra là tiểu vương gia, Trần học sĩ, chúng tiểu nhân hữu lễ.
- Miễn đi.
Triệu Tông Cảnh hừ một tiếng nói:
- Ta hỏi các ngươi, làm gì mà lại ngăn đường như vậy, không để cho dân chúng đi sao?
- Tiểu vương gia không biết sao, đây là lệnh của phủ doãn đại nhân.
Đám nha sai chắp hai tay nói:
- Khai Phong phủ phụ trách phòng ngự cho đại lễ lần này, để tránh xảy ra việc ngoài ý muốn, cho nên những người không phận sự không được tới gần!
- Nói láo!
Triệu Tông Cảnh nghe xong nghiêm mặt nói:
- Không cho dân chúng tới gần, để cho mình ngươi đi đón vương sư à?
- Cái này tiểu nhân không được rõ lắm.
Tên nha trưởng cười nói:
- Bọn tiểu nhân chỉ là hạng tiểu tốt tép riu có biết gì đâu, chỉ muốn giữ mạng thôi, không muốn rước họa vào thân.
- Được lắm, vậy ta truyền lệnh của Văn tướng công “người điều hành đại lễ”
Triệu Tông Cảnh nghiêm túc nói:
- Lệnh cho các ngươi lập tức tháo dỡ các hàng rào, không được ngăn cản đường đi lại!
- Cái này…
Nha trưởng rụt đầu lại nói:
- Tiểu vương gia nên đi tìm phủ doãn đại nhân của chúng tôi, ông ấy nói rút lui chúng tiểu nhân mới dám rút lui.
- Y ở đâu?
- Đương nhiên là ở phủ nha rồi.
- Không được,
Triệu Tông Cảnh thấy trời ngày càng sáng. Tính toán một chút, mình đi đi về về cũng mất nửa canh giờ, Triệu Tông Thực lại viện cớ kéo dài một chút, thế thì xôi hỏng bỏng không rồi!
- Nhất định phải dỡ ngay bây giờ! Xảy ra chuyện gì ta chịu trách nhiệm!
- Ngươi gánh được sao?
Lời còn chưa dứt, đã nghe thấy một tiếng hừ, thì ra đó là Triệu Tông Hán cưỡi ngựa đi tới. Có thể khiến cho vị tiểu vương gia mùa đông giá rét này dậy sớm như vậy thì chỉ có thêm chuyện phiền phức cho Triệu Tông Tích.
Lại nói về phủ Khai Phong được Văn Ngạn Bác ủy thác việc bảo đảm an toàn, khiến cho Triệu Tông Thực vừa tức giận vừa lo lắng, tức giận vì Triệu Tông Tích được ở trên cao mà vu vi ngắm cảnh, còn y thì phải làm hộ vệ cho Tông Tích. Còn điều mà y lo lắng là ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, thì chức quan Phủ doãn phủ Khai Phong mới đảm nhiệm này chẳng phải là gặp khó khăn sao?
Cuối cùng Triệu Tông Huy nảy ra một chủ ý, bọn họ chẳng phải phụ trách hộ vệ sao, vậy thì tốt quá, họ sẽ phong tỏa các con đường, không cho những người không có phận sự đến gần, như vậy dĩ nhiên sẽ không có mầm họa nào xảy ra.
Điều tuyệt vời hơn là viễn cảnh mà Triệu Tông Thực không muốn nhìn thấy nhất là cảnh dân chúng dâng rượu ngon trà thơm hết lòng ủng hộ đội quân của hắn sẽ không bao giờ xảy ra… Có câu: “Kịch hay phải có người xem mới gọi là hay”, Văn Ngạn Bác nhọc công tốn sức chuẩn bị trò hay, nhưng lúc phát hiện ngay cả một khán giả đến xem cũng không có, thì không biết trút giận vào đâu.
- Bọn họ sẽ nghe.
Trần Khác thản nhiên nói:
- Cứ nói là ta nói, bọn họ sẽ nể mặt, hôm sau tới Nhất Phẩm lầu ta mời mọi người uống rượu.
- Học sĩ đã nói đến nước này rồi!
Mã nhóm trưởng sắc mặt biến đổi thất thường, cắn răng nói:
- Anh em huynh đệ dù có liều mạng bị ăn gậy, cũng phải giữ thể diện cho ngài!
- Nếu bị ăn gậy thì tiền thuốc thang, tiền công ta đều chịu hết.
Trần Khác cười nói.
- Xin tạ ơn học sĩ trước!
Mã nha trưởng chắp hai tay, rồi lập tức dẫn anh em huynh đệ chạy đi.
Thấy Triệu Tông Cảnh trợn mắt há mồm:
- Tam đệ, chiêu này cũng có tác dụng sao?
- Cứ chờ đó.
Trần Khác cười nói:
- Nhưng ngươi làm Triệu Tông Hán trở thành như vậy lại gây thêm phiền phức cho lão vương gia.
- Sợ gì, y ngay cả con của mình cũng không bảo vệ được, thì còn làm Tri Tông Chính Tự cái nỗi gì?
Triệu Tông Cảnh hoàn toàn thất vọng.
- Ầy…
Trần Khác lắc đầu gượng cười, vội chia tay với Triệu Tông Cảnh ở đầu phố, trở lại đường lớn.
Chỉ chốc lát đã có hầu cận lục tục đến báo, các vật cản trên đường quả nhiên lần lượt bị dẹp bỏ…
- Sớm biết như vậy đã để Tam ca hét một tiếng là được.
Triệu Tông Cảnh vô cùng khâm phục nói:
- Đỡ phải mắng đệ đệ của ta.
- Ngươi không xử Triệu Tông Hán, trấn trụ đám cáo già này thì lời ta nói còn hữu dụng nữa sao?
Trần Khác mỉm cười nói.
- Tam ca, làm sao huynh biết bọn họ sẽ nghe lời?
Triệu Tông Cảnh tò mò hỏi.
- Thực sự ta cũng chỉ là cáo mượn oai hùm.
Trần Khác cười nói:
- Bọn họ đã sợ rồi, dĩ nhiên sẽ nghe lời.