Nhất Phẩm Giang Sơn
Chương 135 : Cấp lực!
Ngày đăng: 01:21 20/04/20
Ở đời Tống thịnh hành việc định hôn ước từ khi thai nhi còn trong bụng mẹ. Những người môn đăng hộ đối thường thích dùng loại phương pháp trông có vẻ lãng mạn như thế này để quyết định hôn nhân của con cái mười mấy năm sau.
Trần Khác đối với cái tục lệ này chỉ khịt mũi khinh bỉ. Thử nghĩ mà coi, mười mấy năm sau, con cái người ta trưởng thành chẳng may biến thành một tên vô lại, hoặc một bên gia đình trở nên nghèo đói, hoặc lần lượt qua đời, hoặc sớm đã dọn đi nơi khác, đây không phải là tự làm khổ con nhà mình hay sao?
Sự thật cũng chính xác là vậy. Ở triều Đại Tống, các châu các huyện thường có chuyện trước đó định hôn nhân, sau này vì không hài lòng với gia đình bên kia, liền bội tín bội ước, trở mặt thành thù, thầm chí đánh nhau rồi đưa lên tận quan phủ, những chuyện như thế tuyệt đối không ít… Đương nhiên, đây cũng là do thái độ của triều Tống đối với việc ly hôn vô cùng khoan dung, ngay cả vợ chồng mới cưới cũng có thể dễ dàng chia tay, thì đối với việc gạo chưa nấu thành cơm mà cả hai bên đều muốn chấm dứt cũng sẽ không phải là việc khiến người khác khinh thường.
Nhưng cho dù xã hội có khoan dung với việc từ hôn đi nữa thì cũng không thể giảm bớt sự thống khổ mà gia đình bị từ hôn phải chịu đựng, bởi vì những người bị từ hôn thường sẽ bị mọi người ghét bỏ, chê cười, đây đúng là đả kích nghiêm trọng đối với danh dự của người đó.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Khi nghe Nhị Lang vừa nói như vậy, Trần Khác nhớ lại nói:
- Chính là thằng cha hống hách kiêu ngạo, mắt cao hơn trán vừa tới nhà chúng ta tháng trước phải không?
- Chính y.
Trần Thầm gật đầu nói:
- Trước kia Mã bá bá rất hòa khí, nhưng lần trước tới đây thấy nhà chúng ta chỉ có bốn bức tường, trần không che nổi mưa, gia cảnh nghèo túng, đúng là một chút tươi cười cũng không có, lại thấy phụ thân chúng ta không đi dự thi, vậy nên cơm cũng chả thèm ăn mà bỏ đi.
- Hiển nhiên là ghét bỏ chúng ta rồi.
Thấy không phải do bản thân mình làm tổn thương cha, tảng đá trong lòng Trần Khác cuối cùng cũng buông xuống, cười nói:
- Có thể hiểu được mà. Con gái rượu của người ta, đương nhiên không thể đẩy con mình vào hố lửa được.
- Cũng là đệ nghĩ thoáng!
Trần Thầm thở dài nói:
- Nhưng việc này đối với phụ thân đúng là đả kích quá nặng, ta đoán chừng phụ thân vừa rồi nhìn thấy toàn bộ mọi việc xảy ra trong phòng này, chắc chắn là có cảm nhận riêng của mình.
- Ừ.
Trần Khác gật gật đầu, đĩnh đạc nói:
- Nam nhân đầu tiên phải chịu được nhục nhã rồi sau đó mới mạnh mẽ lên được, như vậy mới có thể thành người tài!
- Đệ thật ra cũng là một người tài giỏi a!
Trần Thầm trừng mắt nhìn hắn, nói:
- Chuyện từ hôn này, đệ thấy thế nào?
- Đây là may mắn cho gia đình chúng ta, sẽ có ngày bọn họ hối hận đến xanh ruột thôi.
Mặc dù nói vậy, nhưng Trần Khác không dấu được vẻ tự đắc nói:
- Nói một chút đi, tháng trước kiếm được bao nhiêu?
- Sư phụ đoán xem?
Truyền Phù nháy mắt mấy cái.
- Ha, theo ta thì tới bây giờ kiếm được khoảng…
Trần Khác hỏi:
- Hai mươi quan?
- Cho người đoán lại đó.
Truyền Phú cười ha hả nói:
- Lớn hơn nhiêu đó.
- Ba mươi quan?
Trần Khác đối với việc làm ăn ở tửu lầu thực sự tính không ra, hắn chẳng qua chỉ ở đó mấy ngày đầu khai trương, còn về sau thì ở luôn trong nhà làm con ngoan trò giỏi.
- Quá ít!
Truyền Phù nói:
- Cho sư phụ đoán thêm lần nữa.
- Bốn mươi quan?
- Sai hết, là một trăm ba mươi quan!
Truyền Phù cuối cùng cũng không nhịn được, xòe mười ngón tay ngắn cũn cỡn ra, lớn tiếng nói:
- Sư phụ, tháng trước chúng ta buôn bán lời được mười ba vạn tiền a! Là tiền kiếm được một cách trong sạch a!
- Ta ngất, điều này cũng quá cấp lực đi!
Trần Khác bị choáng váng một lúc, rồi mới nói:
- Từ từ đã, ta cần bình tĩnh bình tĩnh.