Nhất Phẩm Giang Sơn
Chương 73662 : Phủ Doãn khó làm (2)
Ngày đăng: 01:26 20/04/20
Y biết, đám người này sở dĩ đều buồn bực mà không nói gì chủ yếu là vì không tin mình, sợ sẽ bị mình quay đầu, nên trước tiên phải xóa đi sự nghi ngờ của bọn họ, vì thế y cười vang nói:
- Sao lại không động đũa, chê tay nghề đầu bếp của phủ ta quá kém sao?
- Không phải vậy, cho dù ngươi có bày ra một bàn long gan tủy phụng chúng ta ăn cũng không thấy ngon.
Triệu Tông Ý cười gượng nói:
- Cùng là huynh đệ, nói thật, chúng ta tuyệt đối không nghĩ tới hôm nay ngươi có thể mời chúng ta ăn cơm. Có câu gió mạnh mới biết cỏ cứng, náo động mới biết nhân tâm, tình cảm này chúng ta xin cảm tạ. Nào các huynh đệ, kính Tòng Cổ một ly!
Tuy chúng huynh đệ đều nâng chén nhưng giọng nói thưa thớt, đương nhiên là không dậy nổi nhiệt tình.
Triệu Tòng Cổ uống một ly, cười nói:
- Ta biết các ngươi đều có tâm sự, ta cũng có. Nhưng phỏng chứng nếu ta không nói trước các ngươi cũng sẽ không nói.
Giọng nói y trầm xuống:
- Ta nói rõ với mọi người nghe, mấy hôm nay ta ăn không ngon ngủ không yên. Hôm nay nhìn Triệu Tông Tích diễu võ dương oai, lòng ta như bị người ta dùng dao cắt cho mười vạn tám ngàn đao!
- Chúng ta cũng cảm thấy thế!
Triệu Tông Huy nghe vậy nói:
- Nhưng ai cũng biết vì sao chúng ta như vậy, nhưng không biết vì sao ngươi lại cũng như vậy? Không phải ngươi rất gần kẻ kia sao?
- Các ngươi có thể không biết.
Ánh mắt Triệu Tòng Cổ hiện ra hận ý:
- Thực ra lúc trước, Ấp La nội xâm, ta từng chủ động xin xuôi nam giết giặc, ai ngờ Hoàng thượng lại từ chối, ngược lại để cho Triệu Tông Tích xuôi nam…
Mọi người giật mình. Trách không được tiểu tử ngươi hôm nay lại như để tang lão nương, hóa ra là hận Triệu Tông tích đoạt mất cơ hội của mình!
- Thực ra sau đó ta cũng đã nghĩ thông, căn bản không có khả năng Hoàng thượng trao cho ta cơ hội, ai bảo ta là Thái tổ nhất mạch chứ!
Triệu Tòng Cổ hít một hơi thật sâu, nói.
Trong lòng mọi người đều tự nhủ rốt cuộc ngươi cũng hiểu rồi…
- Ta đã không nghĩ nữa rồi, nhưng oán khí trong lòng này không phát tiết ra được, thế nào cũng bị ức đến chết thôi!
Ánh mắt của Triệu Tòng Cổ dừng lại trên người Triệu Tông Thực, nói:
- Cho nên ban đầu, trong công trình trị thủy sông Nhị Cổ, ta vẫn nhắm một mắt mở một mắt. Ta muốn là người của Triệu Tông Tích, đã sớm cáo trạng với ngươi rồi, sao có thể cùng ngươi rơi vào vụ án này?
Sắc mặt Triệu Tông Thực có chút khó coi, nhưng vẫn gật đầu.
- Hiện giờ các ngươi ai làm Hoàng đế ta đều không để ý, dù sao cũng không có phần của ta.
Ánh mắt Triệu Tòng Cổ đầy oán độc nói ra lời giấu trong lòng đã lâu:
- Nhưng ta không thể để cho Hoàng thượng như nguyện, không thể để cho Triệu Tông Tích thượng vị! Vì thế, bảo ta làm cái gì ta cũng làm được.
- Nói rất hay!
Lời nói này khiến cho người ta sởn tóc gáy, lại dễ dàng đề cao tinh thần cho huynh đệ Triệu Tông Thực. Triệu Tông Huy vỗ mạnh vào vai y, nói:
- Mới vừa rồi ta vẫn chưa yên tâm về huynh đệ, thật sự là lo bậy bạ, xin tự phạt ba chén!
Nói xong liền uống liên tục ba chén, khiến cho mọi người đều trầm trồ khen ngợi, không khí trong thính đường sôi nổi lên không ít.
Đợi tất cả mọi người kính rượu Triệu Tòng Cổ xong, coi như đã hoàn thành nghi thức nhập bọn. Triệu Tông Hữu không còn cố kỵ nữa, nói:
- Vương gia nói không sai!
Trần Khác gật đầu nói:
- Chúng ta còn chưa thắng, cao hứng thì cao hứng, nhưng không thể lơ là.
- Ngươi nói đúng mà cũng không đúng.
Triệu Tông Tích cười nói.
- Xin Vương gia chỉ sai!
Trần Khác cười cười.
- Nội dung ngươi nói đều đúng.
Nụ cười của Triệu Tông Tích tràn đầy cảm kích, nói:
- Nhưng cách xưng hô thì sai rồi. Tại sao còn gọi ta như thế?
Nói như chém đinh chặt sắt:
- Giữa hai chúng ta vĩnh viễn chỉ có một loại quan hệ, chính là huynh đệ, không có gì khác!
- Lễ không thể bỏ. Ta sợ nếu nói như thế, chẳng may bị vị Ngự Sử nào đó nghe được thì thảm rồi.
Trần Khác lắc đầu cười khổ.
- Nghe thì cứ nghe đi!
Triệu Tông Tích không quan tâm, nói.
- Nhị đệ, tình nghĩa của các ngươi không phải ở hình thức, mà là ở trong lòng.
Triệu Tông Hội hiểu Trần Khác, cười khuyên nhủ:
- Hiện giờ Trọng Phương là đại gia Nho học, là gương sáng cho người khác, không thể cư xử tùy tiện.
- Ôi…
Triệu Tông Tích thở dài, không kiên trì nữa, nghiêm mặt nói:
- Giữa huynh đệ không có lời nào cảm tạ hết được, nhưng tất cả những gì ngươi đã làm cho ta, cả đời ta sẽ không quên.
- Vương gia hiểu lầm rồi.
Trần Khác lại cười nói:
- Tất cả những gì hạ quan làm thực ra đều không phải vì ngài, đương nhiên cũng không phải vì chính mình.
- Là vì cái gì?
Triệu Tông Hội và Triệu Tông Cảnh ngạc nhiên hỏi.
- Ta biết.
Triệu Tông Tích trang trọng gật đầu, y biết Trần Khác làm vì cái gì.
- Lời thề trên thảo nguyên năm đó trọn đời ta không quên!
- Cho nên căn bản Vương gia không cần cảm kích hạ quan.
Trần Khác thản nhiên cười nói.