Nhất Phẩm Giang Sơn
Chương 73663 : Phủ Doãn khó làm (3)
Ngày đăng: 01:26 20/04/20
Triệu Tông Tích chuyển câu chuyện, nghiêm trọng nói:
- Ngược lại còn phải tính sổ với ngươi.
- Đệ đệ….
Triệu Tông Hội vội vàng dùng ánh mắt khuyên can, nhưng Triệu Tông Tích không để ý tới.
- Xin Vương gia chỉ bảo.
Trần Khác vẫn thản nhiên, hắn không thẹn với lương tâm, đương nhiên không sợ bị tính sổ.
- Ngươi quấy nhiễu hôn sự của muội muội, món nợ này tính thế nào đây?
Triệu Tông Tích sa sầm nét mặt nói.
- Cái này…
Trần Khác không khỏi cười khổ, nói:
- Trách không được Vương gia từ chối cho ý kiến về việc này, hóa ra muốn tới tìm hạ quan tính sổ.
- Đệ đệ.
Triệu Tông Hội là quan tử chân chính, không nghe ra được ý tứ trong lời của Tông Tích, còn giải thích hộ Trần Khác:
- Đệ không biết tình hình lúc đó…
- Đệ biết. Hôn sự của muội muội đệ đã bị hắn quấy nhiễu.
Triệu Tông Tích căng thẳng nói:
- Ngươi nói xem, có phải ngươi không muốn gả nó cho người khác?
- Khụ khụ…
Trần Khác thực xấu hổ, trong lòng tự nhủ đừng nói chuyện không nên nói:
- Xưa nay hạ quan vẫn coi Tương Nhi là muội muội, đương nhiên không muốn cô ấy phải lấy chồng nơi Tây bắc hoang dã xa xôi. Hơn nữa, Vương đình Tây Hạ lại đầy rẫy xấu xa, thế phiệt ngoại thích san sát, Tương Nhi chỉ là một nữ tử yếu ớt, cô độc đến đó chẳng phải là dê vào miệng cọp? Ngồi đây đều là ca ca của cô ấy, nếu vị nào dám nói có thể nhẫn tâm, ta nhận phạt là được.
- Hắc…
Triệu Tông Tích giả vờ giả vịt suy nghĩ một chút, cuối cùng không nhịn nổi cười nói:
- Đừng có nghiêm túc như thế, chỉ là đùa thôi. Huynh đệ đã chịu tội với ngươi rồi, coi như xin lỗi, ngươi xem dù sao ngươi cũng đã cưới hai lão bà, cưới luôn cả Tương Nhi thì sao?
- Ý kiến hay!
Triệu Tông Cảnh lập tức khen:
- Sao trước kia ta không nghĩ đến nhỉ?
- Khụ khụ…
Trần Khác ho khan:
- Điều này hình như không phải các ngươi có thể làm chủ.
- Cũng đúng.
Triệu Tông Cảnh gật đầu nói:
- Lúc trước Trọng Phương huynh cưới hai vị phu nhân đều là Hoàng thượng đặc chỉ. Lần này cưới tỷ tỷ của ta khẳng định cũng cần Hoàng thượng gật đầu.
- Đúng!
Triệu Tông Tích cười gật đầu nói:
- Hôm nào ta đi hỏi ý tứ Hoàng thượng một chút rồi nói…
Lại hỏi Trần Khác:
- Ngươi còn chưa nói ngươi có đồng ý không?
- Được rồi, chư vị đều bận.
Triệu Trinh cười nói:
- Quả nhân cũng không giữ các người nữa.
- Vâng.
Chúng thần đứng dậy cáo lui, Triệu Tông Tích lại ở lại.
- Còn có chuyện gì?
Triệu Trinh mỉm cười hỏi.
- Phụ hoàng, con muốn thăm muội muội.
Triệu Tông Tích hạ giọng nói:
- Mang cho muội muội chút đồ lặt vặt đặc sản ở Quảng Tây.
- Ôi…
Nhắc đến Huy Nhu, Triệu Trinh đau xót chán nản nói:
- Hay là thôi đi.
- Sao có thể?
Triệu Tông Tích cả kinh nói.
- Ôi, bệnh của nó càng ngày càng nặng. Đang khỏe mạnh, một khi có người nhìn nó sẽ phát bệnh, kêu lớn … “Trả Lương Hoài Cát cho ta” còn đi tìm cái chết nữa.
Khóe mắt Triệu trinh ướt đau thương, nói:
- Mỗi ngày Quả nhân cũng chỉ dám nhìn nó qua cánh cửa…
- Phụ hoàng….
Triệu Tông Tích cau mày, một lát sau giống như đã hạ quyết định hỏi:
- Con cả gan hỏi một câu, Lương Hoài Cát kia còn sống hay đã chết?
- Còn sống.
Triệu Trinh thản nhiên nói:
- Vẫn đang trong Chư ban Hoàng cung Tây kinh.
- Khẩn cầu phụ hoàng triệu y quay lại bên cạnh Công chúa đi!
Triệu Tông Tích trầm giọng nói.
- Càn quấy!
Theo bản năng, Triệu Trinh cự tuyệt, nói:
- Bê bối của hai đứa nó đã không còn là bí mật, Quả nhân không giết gian phu kia đã là nổi lòng từ bi, sẽ không gọi về đâu…
Nói xong suy sụp thở dài:
- Ngươi còn muốn nhấc lên sóng to gió lớn sao?
- Nhi thần nghĩ, Huy Nhu từ nhỏ băng thanh ngọc khiết, sẽ không theo cung nhân làm điều xằng bậy đâu.
Triệu Tông Tích lại như chống đỡ nói:
- Từ nhỏ Huy Nhu đã mạnh mẽ, mọi việc đều được như ý, nhưng từ khi định ra chuyện hôn nhân đã bắt đầu không thể tự chủ. Sở dĩ nó không muốn buông bỏ Lương Hoài Cát, thật ra là đem sự bất mãn với cuộc hôn nhân này, đem địch ý với Quốc cữu nương nương đổ dồn hết lên người người này. Nó giữ người này là xem như đấu tranh với cuộc hôn nhân này, mới chấp niệm như vậy…
- Nói vậy thì Quả nhân đã sai rồi?
Sắc mặt Triệu Trinh hết sức khó coi.