Nhất Phẩm Giang Sơn

Chương 73703 : Mai phục (3)

Ngày đăng: 01:26 20/04/20


Trần Hi Lượng nhắm mắt lại.



Triệu Tông Hán nhìn chuôi đao trước ngực, máu trào ra miệng, không tin vào mắt mình nói:

- Ngươi giám giết ta? Ta là long tử long tôn...



- Cũng chết như một con chó mà thôi!

Tống Đoan Bình cười nhạt nói:

- Ngươi đáng chết từ lâu rồi, sống thêm vài năm nữa thì lời cho ngươi quá!

Nói rồi rút đao ra, máu tươi bắn ra. Triệu Tông Hán gào lên thảm thiết rồi ngã xuống đất, không kịp giãy chết đã ngừng thở!



Trần Hi Lượng nhìn Tống Đoan Bình trưởng thành, không ngờ lại tàn nhẫn như vậy, trong lòng không khỏi thầm sợ hãi.

Tống Đoan Bình lau vết máu trên đao lên thi thể y, rồi đút vào vỏ đao, nói với Trần Hi Lượng:

- Bá bá đừng nghĩ cháu độc ác, vương tử mắc tội xử phạt như thường dân, đều là lừa đảo. Thằng nhãi này ỷ thế là vương tử, cho dù phạm tội lớn thế nào đi chăng nữa cùng lắm cũng chỉ bị cấm cửa thôi! Chỉ có như vậy, thì y mới phải trả giá cho tội lỗi của mình!



- Bá phụ không phải là kẻ ngốc,

Trần Hi Lượng nói:

- Chỉ có điều giải y về kinh thành, là có thể kết tội cùng với Triệu Tông Thực rồi.



- Ôi, chuyện này không phải là sống hay chết, không có cách nào vạch trần chuyện này đâu.

Tống Đoan Bình nói,

- Hai bên đều dùng cung tên, chúng ta mới là mệnh quan triều đình...



- Cũng đúng.

Trần Hi Lượng gật đầu, trầm lặng hồi lầu rồi nói:

- Cuối cũng cũng phải đến lúc ngươi chết ta sống...



- Không còn cách nào khác, bọn chúng chó cùng dứt giậu, chiêu gì cũng có thể sử dụng.

Tống Đoan Bình nói:

- Cháu cũng chỉ là ăn miếng trả miếng thôi!



Nói xong hai người đều trầm lặng. Năm đó khi đi Mi Sơn, bọn họ đều mang trong mình hoài bão trị quốc thiên hạ thái bình, ai ngờ rơi vào vòng lốc xoáy hiểm ác?

Sau một hồi cảm xúc, vấn đề nghiêm trọng xảy ra trước mắt họ, chính là làm thể nào để giải quyết đống thi thể trước mặt họ...



Giờ đang là thời điểm thiên hạ thái bình, một lúc chết nhiều người như vậy, là chuyện động trời!


Trương tri huyện thấy chuyện dân phu chạy trốn mà sợ hãi, lấy thân phận của người từng trải nhắc nhở thái tôn.



- Cồng hoàng cung còn có Đăng Văn Cổ đấy.

Trần Hi Lượng cười nói:

- Bản phủ có thể cấm người ta đến kiện sao?



- Thái tôn chí công vô tư là tấm gương cho hạ quan.

Trương tri huyện khen:

- Đã trưa rồi, chuyện ở đây cứ giao cho đám người bề dưới lo liệu, mời thái tôn về trấn dùng bữa trưa.



- Cũng được.

Trần Hi Lượng gật đầu, cùng Trương tri huyện quay ngựa về trấn.



Hôm qua khi tới trấn Loan Loan, Trần Hi Lượng áo vải đơn xơ, cưỡi một con lừa, không ai để ý tới. Hôm nay có bản huyện huyện thái gia tháp tùng, lại có nghi thức dẫn đường, có trống có kèn. Ông mặc áo bào tứ phẩm, đầu đội mũ vuông góc, cưỡi đại mã, mấy sợi râu bay phấp phới, oai phong lẫm liệt.



Người dân trong trấn biết chuyện đều ra cổng trấn nghênh đón Tri châu. Thực ra những chuyện tương tự như thế này chỉ diễn ra ở cổng chính của thôn thôi, những người dân thường không hứng thú với chuyện này lắm, hơn nữa cũng sợ quan lớn. Nhưng hôm nay ở cổng trấn người đông nghìn nghịt, dường như là một nửa số dân chúng trong trấn đều ra nghênh đón.



- Được quần chúng nghênh đón như vậy, có thể thấy thái tôn được mọi người kỳ vọng tới mức nào.



- Chỉ sợ là họ chỉ muốn xem xem,

Trần Hi Lượng lại tự chế giễu cười nói:

- Người tự xưng là tri huyện hôm qua có phải là kẻ lừa đảo không thôi.



Nói rồi Trần Hi Lượng tiến lên phía trước, dân chúng đã nhìn kỹ diện mạo ông, không nén nổi sự kinh ngạc:

- Là một người!

- Đúng là người đẹp vì lụa lúa tốt vì phân...



Những lời phát ngôn bừa bãi khiến Trương tri huyện thấy vô cùng ngượng ngùng, người dân trong trấn nhốn nháo bái kiến tri huyện đại nhân. Những người trong thôn cũng không biết nên xưng hô với ông như thế nào, thế là đồng loạt bái:

- Bái kiến thanh thiên đại lão gia!



Câu nói khiến Trần Hi Lượng cảm thấy ấm áp, ông ngồi trên lưng ngựa, giơ tay nói:

- Các bô lão bình thân! Bản quan Trần Hi Lượng, Tề Châu Tri châu, hôm qua đã đi qua trấn này, đã gặp gỡ không ít người. Cũng có rất nhiều người nghe Lưu tuần kiểm nói ta cải trang vi hành vì mục đích cá nhân.

Dừng lại một lúc, giọng nói của ông lại ngân lên làm cảm động lòng người:

- Lúc đó ta đã nói, hôm nay sẽ có hồi âm, giờ bản quan đã quay lại là muốn đòi lại công bằng cho dân phu đã bị chết oan ức trong nạn sông Nhị Cổ!