Nhất Phẩm Giang Sơn

Chương 73734 : Cải trang vi hành (4)

Ngày đăng: 01:26 20/04/20


- Hiện tại đã biết rõ rồi, nàng thấy thế nào.

Triệu Tông Thực nói ra bí mật lớn trong lòng, cũng có cảm giác thoải mái, nhìn Cao thị nói:

- Đúng là không có bất kỳ tổn thất nào, nhiều nhất cho dù chiêu này không có tác dụng, Triệu trinh không chết, thì coi như tất cả hiếu kính ông ta một lần vậy.



- Vâng.

Cao thị suy nghĩ một lát, quả thật là như vậy, nhắm mắt suy tư hồi lâu, cuối cùng gật đầu nói:

- Việc đó cứ như vậy mà làm thôi ạ…



Cùng lúc đó, ở biên giới Hùng Châu, Trần Khác cuối cùng đã đợi được sứ đoàn Liêu quốc.



Nhìn đội quân dài đến hai dặm, hai mắt Trần Khác có phần đăm chiêu. Bên cạnh hắn là Phó sứ Lã Công Trứ cũng mở lớn mắt nói:

- Chừng này ít nhất phải năm ngàn người, Liêu quốc chuẩn bị công đánh chúng ta sao?



- Không, chỉ khoa trương như vậy thôi.

Trần Khác dù sao cũng đã từng dẫn binh qua đó, lắc đầu nói:

- Bọn họ đều là một người hai ba con ngựa, nhiều nhất là hai ngàn đến ba ngàn người.



- Vậy cũng là quá nhiều rồi!

Lã Công Trứ nói:

- Năm ấy ngươi đi sứ dẫn theo bao nhiêu người?



- Năm trăm. Trần Khác suy nghĩ một chút nói:

- Chủ yếu là đủ để giữ thể diện mà thôi.



- Bình thường sứ đoàn Liêu quốc ít người hơn, chỉ hai trăm người.

Lã Công Trứ không khỏi lấy làm lạ lắc đầu nói:

- Lần này thật sự là khác thường.

Nhưng ngẫm lại, chỉ bằng từng ấy người, ở cảnh nội Đại Tống cũng không gây nổi sóng gió gì liền cười nói:

- Người Liêu là đến đây để ăn hôi rồi!



- Để phần lớn binh sĩ của bọn họ quay về, chỉ cho phép năm trăm người đi vào.

Tăng Bố đứng phía sau Trần Khác cả giận nói, y là Hồng Lư Tự Thừa, lần này tới là để quản lý việc chi tiêu của toàn bộ sứ nhà Liêu ở cảnh nội Đại Tống.



- Dù sao cũng chớ nên tỏ ra không phóng khoáng như vậy.

Lã Công Trứ nắm đầu cây cờ lớn lắc lắc nói:
Tiếp sau đó, Trần Khác lại hỏi thăm sức khỏe Đế hậu, Hoàng Thái Thúc Liêu quốc.



Da Luật Ất Tân và Tiêu Phong nhìn nhau một chút, người sau cười nói:

- Bệ hạ long tinh hổ mãnh, bốn mùa nại bát, đương nhiên vô cùng khỏe mạnh. Hoàng hậu cũng khỏe, Hoàng Thái Thúc cũng vậy….



Thấy y trả lời hàm hàm hồ hồ, Trần Khác cũng không hỏi chi tiết nữa, không bao lâu sau mọi người vào trong thành Hùng Châu, mời Liêu sứ vào dịch quán nghỉ tạm, buổi tối mở yến tiệc khoản đãi, ngày sau khởi hành tới Biện Kinh.



Chuyện bang giao giữa hai nước mạnh nhất phương Đông đương nhiên chưa bao giờ qua loa, huống chi người ta là khách tới chúc thọ Hoàng đế, càng phải ân cần tiếp đón. Từ ăn uống ngủ nghỉ đến bảo vệ sự an toàn cũng không thể có chút sai sót. Cũng may, từ nửa tháng trước Trần Khác đã tới thành Hùng Châu, còn dẫn theo Tăng Bố đến giúp đỡ.



Tăng Bố vốn cẩn thận, nghiêm túc vô cùng, ngay cả chuyện nhỏ nhất của việc tiếp đãi cũng cẩn thận bàn bạc với hai vị thượng quan, cho đến khi bọn họ cảm thấy yên tâm hết thảy mới an bài xong xuôi. Lúc này, Liêu sứ đến, đương nhiên tiếp đãi cũng trơn tru thuận lợi, không phát sinh nửa phần sai sót.



Nhưng điều khiến cho Tăng Bố thất vọng là hai Liêu sứ đều có chút không yên lòng, sau khi vào phòng nghỉ đẹp đẽ và thoải mái bèn đuổi y ra. Vất vả chuẩn bị bao lâu đúng là đàn gảy tai trâu…



Quay về khu viện của mình, thấy chỉ có Trần Khác, Tăng Bố nói toẹt ra:

- Mấy thằng cha này không giả mạo chứ?



- Sẽ không đâu!

Trần Khác châm trà cho y, cười đáp:

- Da Luật Ất Tân và Tiêu Phong ta đều biết, không thể giả được.



- Vậy bọn họ chột dạ cái gì?

Tăng Bố cau mày nói:

- Đề phòng ta như phòng cướp, như thể sợ ta trộm mất đồ của họ vậy.



- Ngươi cũng nhìn ra sao?

Trần Khác thản nhiên cười nói:

- Lần này người Liêu rất khác thường.



- Khác thường chỗ nào?

Đây là lần đầu Tăng Bố tiếp xúc với người Liêu.



- Rất…. khiêm tốn.

Trần Khác ngẫm nghĩ một chút, dùng từ thích hợp nhất để diễn tả, nói:

- Ta đã đi sứ tới Liêu quốc, cũng đã từng tiếp đã Liêu sứ, bọn họ có lần nào mà không vênh mặt hất hàm sai khiến, ngạo mạn khiến cho người ta nổi giận.