Nhất Phẩm Giang Sơn

Chương 73743 : Tay cừ (3)

Ngày đăng: 01:26 20/04/20


- Sức tưởng tượng của Học sĩ quả là thiên mã hành không…

Tiêu Phong cố tự trấn định lại, cười khan:

- Nào có nhân vật nào lớn hơn cả Triệt Vương Điện hạ?



- Như vậy, vậy làm phiền các người tự hạ vũ khí.

Trần Khác trầm giọng nói:

- Bản quan cam đoan sự an toàn của các người. Nếu sau này có thể chứng minh chỉ là một hồi sợ bóng sợ gió, sẽ bồi tội với Điện hạ!



- Không thể!

Tiêu Phong không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt:

- Như thế khác gì khai chiến?



- Còn không phải ư!

Trần Khác than nhẹ một tiếng, buồn bã nói:

- Hơn mười vạn đại quân Liêu quốc đang tới gần, trong thành văn võ dân chúng đều giận dữ, nhất trí yêu cầu tấn công dịch quán, ngăn cái họa bên trong. Nếu như Tiêu đại nhân không thẹn với lương tâm, hãy nghe ta nói một lời, tạm thời chịu ủy khuất, bảo toàn tính mạng hơn hai ngàn người.



- Học sĩ có biết hậu quả nếu làm như vậy không? Nam triều có thể gánh nổi sao?

Lần đầu vào trong Tống cảnh, Tiêu Phong vẫn rất cẩn thận, cuối cùng cũng không kìm nổi để lộ ra bản sắc kiêu ngạo của người Liêu.



- Những chuyện đó, cũng phải sống rồi mới nói được. Cứ quan tâm tới lúc này đã.

Trần Khác nói xong, quay lại ngồi xuống ghế dựa, nâng chén trà lên, nói:

- Thời gian không còn nhiều nữa, sau khoảng thời gian một nén nhang nữa chúng ta sẽ tấn công.



-…

Trán Tiêu Phong rịn ra từng hạt mồ hôi lớn, đôi bàn tay to như cái bát lớn nắm chặt lại buông lỏng, buông lỏng lại nắm chặt, một lúc lâu sau mới khàn giọng nói:

- Học sĩ đại tài, nên biết đạo lý ép người chính là ép mình!



- Có ý gì?

Ánh mắt Trần Khác ngưng lại.



- Không có gì…

Tiêu Phong vừa nhịn vừa nhẫn, cuối cùng cũng nhịn được, nói:

- Ta có thể làm con tin, vẫn không thể khiến đại nhân yên tâm sao?



- Để Triệu Vương Điện hạ cũng tới đây nữa.

Trần Khác khẽ nhấp một ngụm trà thơm, nói.



- Ngươi…

Tiêu Phong giận tái mặt:

- Đây không phải chuyện ta có thể làm chủ!



- Vậy về hỏi đi.

Trần Khác thản nhiên nói:

- Còn có nửa nén nhang…



- Nén nhang này cháy cũng thật là nhanh quá đi!

Tiêu Phong phun lại một câu, quay người bỏ đi.



Trần Khác khẽ vỗ đầu gối, nhìn theo bóng lưng Tiêu Phong, suy nghĩ, lần này sứ đoàn Liêu quốc khẳng định có vấn đề lớn, nhưng tối nay hiển nhiên không phải thời điểm đập nồi dìm thuyền. Bởi vậy hắn quyết định không nên quá ép bọn họ… Dù sao càng vào sâu Đại Tống người Liêu lại càng như cá trong chậu, từ Hùng Châu tới Biện Kinh còn có nửa tháng lộ trình, có bí mật gì mà không tìm ra chứ? Cần gì phải vội nhất thời?





Không tới một nén nhang, Tiêu Phong và Da Luật Ất Tân đã đứng trước mặt Trần Khác.



Điều này khiến cho Trần Khác lại càng thêm tò mò, nhưng cũng không dò xét, chỉ cười rất khách khí:
Hai người liền băng qua tầng tầng thị vệ, đi vào một tiểu viện, liền gặp một người râu quai nón mặc đồ thị vệ đứng đó đánh quyền, uy lực như hổ.



Hai người liền nín thở đứng một bên, không dám quấy rầy thị vệ này. Đợi người này thu công mới phát hiện hai người, nhận lấy khăn mặt của một thị nữ mặt thoa kim phấn dâng lên, vừa lau mồ hôi vừa nói:

- Hai người các ngươi làm sao vậy? Mắt đỏ như thỏ vậy.



Hai người nổi giận, không khỏi mắng thầm, ngài ngủ thật ngon, không biết chúng ta nát tâm bể mật, nhưng sắc mặt vẫn vô cùng kính cẩn nói:

- Bệ hạ, tối qua có biến.



Người râu quai nón kia nghe vậy cau mày:

- Không phải bảo các ngươi gọi ta là Tra Thứ sao? Sao đã quên rồi?



- Đây không phải điều quan trọng.

Sắc mặt Tiêu Phong xám xịt, nói:

- Tối qua Bì Thất quân đột nhiên xuôi nam, xuống đến tận biên cảnh!



- Sau đó thì sao?

Người râu quai nón lúc này mới dè chừng hỏi.



- Sau đó lại quay về.

Da Luật Ất Tân nhỏ giọng đáp.



- Quay về….

Người râu quan nón lập tức không còn khẩn trương nữa:

- Vậy là tốt rồi.



- Bệ hạ.

Hai người suýt nữa phát điên.

- Sao có thể qua loa như vậy?



- Gọi ta Tra Thứ.

Người râu quai nón nghiêm mặt nói:

- Kỳ thật, ta đã trao quyền cho Hoàng thái thúc rồi, cho phép ông ta khi trong tình trạng khẩn cấp có thể điều động Bì Thất quân.



- Bệ…. ngài sao có thể khinh suất như thế?

Da Luật Ất Tân buồn bực nói.



- Yên tâm, Hoàng thái thúc trung thành và tận tâm, cũng giống như các ngươi vậy.

Râu quai nón cười nói:

- Đúng rồi, hôm nay ta muốn đi dạo thành Hùng Châu, các ngươi an bài chút đi…



- Không được!

Hai người cùng đen mặt đồng thanh hô lên:

- Đừng nghĩ đến chuyện đó nữa!

Nghĩ đến vốn định khuyên ngài quay về, hiện cũng không có đường mở miệng, trong lòng hai người thầm than thất bại.



- Các ngươi dám kháng mệnh sao?

Râu quai nón cả giận nói.



- Tra Thứ!

Một thị nữ bên cạnh lên tiếng:

- Bây giờ ngài là thị vệ, phải nghe lời Vương gia nói.

Tuy khuôn mặt nàng thoa kim phấn thật dày, nhưng chỉ nghe giọng nói người ta cũng cảm thấy đây đích thị là một tuyệt đỉnh mỹ nhân.