Nhất Phẩm Giang Sơn
Chương 142 : Tác phẩm lớn thất truyền
Ngày đăng: 01:21 20/04/20
“Tô Triệt...” Nghe xong cái tên này, Trần Khác mang theo vẻ mặt trầm tĩnh đi tới đuôi thuyền, đột nhiên hắn nắm lấy cánh tay Nhị Lang rồi nói:
- Vừa rồi có nghe thấy y gọi đệ là gì không?
-Tam ca à.
Trần Thầm mang theo vẻ mặt kỳ quái nói.
-Y gọi đệ là ca, Đường Tống Bát đại gia không ngờ kêu đệ là ca…
Trần Khác mang theo vẻ mặt hạnh phúc mà lẩm bẩm, rồi lại dùng sức lay bả vai Nhị Lang, nói:
- Nhất định phải viết chuyện này vào trong gia phả mới được!
-Tam Lang, đệ làm sao vậy?
Trần Thầm khó hiểu hỏi:
- Hay là có chỗ nào không khỏe?
-Đệ vẫn khỏe, chưa bao giờ thấy khỏe như lúc này.
Trần Khác thu lại nụ cười, vỗ vỗ bả vai Trần Thầm:
- Cuộc sống thật là đẹp.
-Ừm, quả thật rất đẹp.
Nghĩ tới chuyện sắp gặp mặt, trong lòng y lại nổi lên từng đợt rung động, ba năm qua không biết Y Nhân thế nào rồi, hẳn là càng thêm phần xinh đẹp.
-...
Nhìn bộ dáng giống như thần kinh của hai huynh đệ. Tô Triệt không khỏi ngạc nhiên.
……
Tuy rằng vẫn thầm nhủ bản thân phải bình tĩnh, ngàn vạn lần đừng làm mất mặt những người xuyên việt, nhưng càng tới gần Mi Sơn, Trần Khác lại càng kích động. Tô Triệt cũng không việc gì, tuy là tên tuổi lớn, nhưng bản thân vẫn thực sự không biết y đã viết qua những gì, làm qua những gì. Mà vị ca ca kia của hắn không chỉ có tên tuổi đệ nhất ngàn năm, hơn nữa còn là loại người nam nữ đều yêu, già trẻ đều quý, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở.
“Hoàn tác ngao đầu kinh tục nhãn, phong lưu văn vật chúc Tô tiên!”
Hiện tại bản thân sắp tới nhà vị đại tiên này, để thấy Tô Đông Pha thực sự, hơn nữa còn bằng xương bằng thịt.
Đợi lúc lên bờ, hắn hưng phấn đến mức hai tay luống cuống, hai mắt tỏa sáng. Trong lúc vô ý liếc nhìn sang bên Nhị ca một cái, chỉ thấy Trần Thầm cũng luống cuống tay chân, hai mắt tỏa sáng, khiếnTrần Khác không hiểu ra sao cả:
- Huynh đang kích động cái gì chứ?
Trần Nhị Lang cũng không hiểu ra sao:
- Tiểu tử ngươi kích động cái gì thế?
Bên kia, Tô Triệt cũng không hiểu: “Hai người này kích động cái gì vậy?”
Đi qua thị trấn Mi Sơn, dọc theo đường đi không biết có bao nhiêu người nhiệt tình chào hỏi Tô Triệt, Tô Triệt đều lễ phép đáp lễ, đồng thời cũng giải thích cho hai người Trần Khác, những người này đều là bằng hữu của Nhị ca y, bản thân chỉ là thơm lây mà thôi.
Xem ra ở Mi Sơn, huynh đệ Tô gia được hoan nghênh không thua gì huynh đệ Trần gia ở Thanh Thần.
Rất nhanh đã tới Sa Cấu Hành ở góc phía tây nam thị trấn, người mở cửa là một thiếu nữ thanh xuân tầm mười sáu tuổi, chỉ thấy nàng mặc một chiếc váy vàng nhạt, búi tóc có cài trâm ngọc, thần thái dịu dàng, làn da tuyết trắng, ẩn chứa khí chất văn thư. Chỉ có điều giờ phút này trong ánh mắt lại lộ nỗi sầu lo vô chừng, làm cho người ta nhìn vào đã thấy thương xót.
Người khác có thương xót hay không thì không biết, thế nhưng Trần Nhị Lang hiển nhiên là sắp phát khóc, vẫn là Tam Lang nhanh trí huých anh ta một phát, mới tránh việc thất lễ.
- Tại sao bệnh lại nặng như vậy, căn bản cũng không đến mức này?
-Ôi, ngay từ đầu cũng không nặng như vậy, chỉ là hơi sợ gió, trên người hơi xuất chút mồ hôi mà thôi. Thế nhưng thím ngươi mời đến vị tiên sinh kia bốc cho một thang Ma Hoàng, kết quả lại trở thành thế này.
Giọng điệu của Tô Tuân có chút trầm trọng, dường như oán hận thê tử mời nhầm lang băm. Đôi mắt của Trình phu nhân nhất thời đỏ lên, vội vàng nghiêng đầu dùng khăn lau nước mắt.
-Chẳng phải cũng nhanh chóng kêu chúng ta trở về rồi đó thôi.
Tống Phụ vội vàng hòa giải nói:
- Ta vừa thấy dường như thuốc không trị đúng bệnh, khiến bệnh càng trở nên phức tạp, vì thận trọng nên mới mời cháu đến đây cùng chẩn bệnh.
-Từ khi uống loại thuốc kia...
Trình phu nhân rất nhanh liền điều chỉnh lại tinh thần, bổ sung thêm:
-Tiểu nữ liền bắt đầu xuất mồ hôi không ngừng, toàn thân nóng lên, không thể đi lại, có đôi khi còn nói mê sảng, cả người phát run... Hiền chất, rốt cuộc là bị làm sao vậy?
Nói xong, nước mắt lại rơi lã chã.
- Đổ mồ hôi là do dùng nhầm thang Ma Hoàng.
-Thang Ma Hoàng chẳng phải chuyên trị thương hàn sao?
Tống Phụ khó hiểu nói:
- Ta cũng từng kê phương thuốc như vậy, vì sao có đôi khi trị tốt, có đôi khi lại trị không hết vậy?
-Tống bá bá.
Trần Khác suy nghĩ một chút, cuối cùng thành thật nói:
-Trong “Thương hàn luận” có phân ra lục kinh, thang Ma Hoàng chỉ có thể trị chứng bệnh thái dương, sao lại khăng khăng dùng nó trị bệnh cho Tô Tiểu Muội?
Hắn đã tận lực mà giảm nhỏ thanh âm, theo hắn thấy, đây là tri thức nhập môn trung y, tai sao đạo lý đơn giản như vậy mà Tống Phụ, vị lão y sinh mười mấy năm lại không hiểu đây?
-“Thương Hàn luận...”
Ai ngờ Tống Phụ mang theo vẻ mặt mê mang nói:
- Đây là bản y thư gì? Ta chỉ nghe nói qua “Thương Hàn Tạp Bệnh Luận”, chứ chưa từng nghe qua “Thương Hàn Luận”.
“Thương Hàn Luận” chính là một bộ phận của “Thương Hàn Tạp Bệnh Luận”, lúc này Trần Khác mới biết bản thân đã trách lầm Tống Phụ:
- Cháu ở huyện Thanh Thành chưa thấy qua, còn tưởng rằng ở phủ thành có chứ.
-Cái gì?
Tống Phụ khiếp sợ nắm lấy bờ vai hắn mà nói:
- Ngươi đã xem qua y thánh đã thất truyền từ lâu?
- Ách, thất truyền?