Nhất Phẩm Giang Sơn
Chương 143 : Tên mặt râu không có trời sinh
Ngày đăng: 01:21 20/04/20
-Nói thất truyền cũng không đúng, không phải cháu đã xem qua sao? Thật sự là một tiểu tử may mắn!
Tống Phụ lắc đầu nói:
- Cho nên khẳng định còn có bản sao lưu tại nhân thế, chỉ có điều người có được cuốn sách này cũng rất coi trọng, kiên quyết không cho người ngoài liếc qua. Tâm nguyện suốt đời của dược vương Tôn Tư Mạc đời Đường cũng chỉ muốn xem qua cuốn sách này một lần, ai ngờ nhiều lần bị Trọng Cảnh cự tuyệt, khiến y tức giận cảm thán mà viết trong sách “Giang Nam chư sư bí Trọng Cảnh yếu phương bất truyền”. Đợi tới khi trăm tuổi, y mới được xem cuốn sách này, cũng đem nội dung bệnh thương hàn chép vào cuốn “Thiên Kim Phương” của chính mình, thầy thuốc đời sau mới biết dùng thang Ma Hoàng trị thương hàn.
Trần Khác thấy Tống Phụ cùng Vương thúc đều không biết việc chỉnh lý của “Thương Hàn Luận” liền hiểu ra, tám trăm năm chiến loạn tang thương, những thứ quý giá của dân tộc đều bị mai một. Tuy nhiên hắn cũng không phải sử học gia, cũng không biết vì sao đời sau có được cuốn sách này, chỉ có thể tự luận:
- “Thiên Kim Phương” lấy phương thuốc làm chủ, mà bản “Thương Hàn Luận” ghi chép không được trọn vẹn, vả lại còn thiếu y lý cơ sở nhất, cho nên mới xuất hiện chuyện dùng loạn dược liệu.
-Vậy rốt cuộc là sai ở chỗ nào?
Tống Phụ hỏi.
-Theo chứng bệnh của Tô Tiểu Muội mà xem, quả thật là dùng thang Ma Hoàng để trị là hợp lý, khiến tà theo mồ hôi ra ngoài.
Trần Khác suy nghĩ một chút, cân nhắc từng câu từng chữ nói:
- Nhưng xích mạch của nàng vừa chậm lại vừa yếu, “Thương Hàn Luận” có nói qua, xích mạch trì trệ, là do doanh khí không đủ, huyết khí lại ít. Loại người này khí huyết rất yếu, không nên dùng Ma Hoàng làm đổ mồ hôi, bởi vì người bệnh không đủ chính khí, phục dùng loại dược liệu mãnh liệt như vậy sẽ làm cơ thể hỗn loạn, sẽ xuất hiện loại bệnh trạng như trên.
-Rốt cuộc nên giải quyết thế nào?
Vợ chồng Tô Tuân khó tránh khỏi gấp gáp, Trần Khác và Tống Phụ muốn bàn luận y đạo lúc nào chẳng được, không biết cứu người là quan trọng nhất hay sao?
-Trong “Thương Hàn Luận”, thang thuốc Chân Vũ có một điều, viết rằng: “Thái dương bệnh sẽ đổ mồ hôi, mồ hôi ra không thể hãm, thân thể vẫn nóng lên, cảm thấy sợ hãi, đầu váng, thân co giật, thang Chân Vũ chủ chi”, vừa đúng với bệnh của Tô Tiểu Muội.
Trần Khác kết thúc câu chuyện, nhấc bút kê đơn thuốc:
- Ba ngày sau khi dùng, lấy Thanh tâm hoàn, thang Trúc Diệp để thanh giải độc dư, người bệnh sẽ mau chóng hồi phục.
Người khác đến “Thương Hàn Luận” cũng chưa từng xem qua, tự nhiên cũng không có quyền lên tiếng, chỉ có thể ngoan ngoãn mà làm theo.
…….
Tô Tuân đi ra ngoài bốc thuốc, Trình phu nhân phải chiếu cố nữ nhi, liền để Bát Nương chuẩn bị một chút thức ăn cho Trần gia huynh đệ.
Bát Nương liền để Tô Triệt cùng Trần Khác đi trước. Trần Khác lại nói:
- Phía trước có Tống bá bá và cha ta, họ rất câu nệ, chúng ta không cần qua đấy.
-Được.
Lúc này Tô Triệt nhìn Trần Khác bằng ánh mắt khác, đó là cảm kích cùng sùng bái! Tự nhiên cũng thuận theo nói:
-Ăn xong rồi thì tới phòng ta ngồi đi.
-Đi…
Nhìn bánh Thanh đoàn tử trong tay hắn, Tô Triệt mỉm cười, sau đó ngượng ngùng lấy trong tay áo ra một cái bánh táo.
Trình thị và Bát Nương đều túc trực ở phòng Tiểu Muội, hậu viện vô cùng im ắng, hai người liền rón rén tới đông sương phòng, đã thấy trong phòng thắp đèn từ bao giờ.
Trên cửa hiển nhiên có khóa, Tô Triệt đập đập cửa sổ, nói:
-Nhị ca.
Bên trong liền truyền tới thanh âm thiếu niên:
-Đồng Thúc, Tiểu Muội thế nào rồi?
Nói xong liền đi ra mở cửa sổ.
-Đã uống thuốc rồi, còn đang nghỉ ngơi.
Tô Triệt vừa nói, một bên liền lẻn vào, sau đó Trần Khác cũng theo vào.
-Tam ca, đây là Nhị ca ta, Tô Thức, tự là Hòa Trọng.
Lại nói với thiếu niên môi hồng răng trắng, hai mắt linh động:
- Nhị ca, đây là Trần gia Tam ca, chính là người khám bệnh cho Tiểu Muội đó.
Rốt cuộc cũng gặp được vị Tô tiên trong truyền thuyết, Trần Khác lại có điểm thất vọng, không phải thiếu niên này có bộ dạng khó coi, mà ngược lại, bộ dáng của y thật dễ nhìn, làm cho người ta thật sự không thể so sánh tiểu hậu sinh có bộ dáng tuấn tú này với hình vẽ mô tả Tô mặt râu tai to, mặt lớn, râu rậm, bụng to.
“Thần tượng à, người vẫn chưa có râu...”
Trần Khác không khỏi thất vọng thầm than: “Ta đây còn sùng bái làm gì nữa?”
-Ngươi chính là Trần gia Tam Lang?
Hắn thất thần, Tô Thức lại không thất thần, vẻ mặt kích động giữ chặt tay hắn nói:
- Ta đã sớm nghe đại danh của ngươi, quả thật ta khâm phục ngươi chết mất!
- Ách, Tô tiên khâm phục ta?
Trần Khác giật mình, nhìn gương mặt thanh xuân tràn đầy hưng phấn của Tô Thức, chợt âm thầm buồn cười: “Nào có cái gì mà Tô tiên? Chẳng qua là đứa trẻ bình thường mà thôi, chờ thời điểm ngươi tu thành Tô tiên, ta sùng bái cũng không muộn...”