Nhất Phẩm Giang Sơn

Chương 144 : Trên đời không còn Lý Nguyên Hạo

Ngày đăng: 01:21 20/04/20


-Ngươi khâm phục ta ở chỗ nào?



Trần Khác ngạc nhiên nói. Nhiều năm ở triều Tống, hắn đã hoàn toàn hiểu được giá trị “Tất cả đều là hạ phẩm, chỉ có người đọc sách mới có giá trị” của thế giới này.



Tuy bản thân đã làm ra rất nhiều phát minh, có không ít ý tưởng, nhưng cho dù ở cái huyện nhỏ Thanh Thần, cũng chỉ có đám dân chúng bần cùng mong thoát khỏi cảnh nghèo khổ mới tôn sùng, còn đám thư sinh vênh váo kia, cho dù không xu dính túi cũng không để hắn vào mắt.



Trần Hi Lượng đã sớm chỉ đường cho hắn, nếu muốn được xã hội này tôn trọng, hoặc là thi từ văn chương có chỗ hơn người, hoặc là học vấn uyên bác, có cái nhìn mới về nghĩa lý kinh thư, vượt qua ba lần khảo thí tiến sĩ, con đường làm quan sẽ rộng mở.



Ít nhất trước mắt, Trần Khác còn chưa đạt được mục nào trong ba mục trên, cho nên ở trong mắt nhóm sĩ tử trong huyện, hắn là một kẻ không nghề nghiệp, là một quái nhân cả ngày chỉ lăn lộn với mớ hỗn tạp linh tinh, cho nên làm gì có được sự tôn trọng đáng nói? Nhưng căn bản Trần Khác không thèm để ý bọn họ đánh giá mình ra sao, hắn chưa bao giờ muốn vang danh lập vạn, chỉ muốn an lành thoải mái sống qua ngày, cho nên đều bịt tai không nghe mấy lời chướng tai đó... Mình cứ đi con đường của mình, mặc người khác nói gì!



Cho nên lúc này vừa nghe có kẻ đọc sách nói khâm phục bản thân, hơn nữa những lời này lại do Tô Thức nói, phản ứng đầu tiên của Trần Khác chính là kinh ngạc:



- Ta có chỗ nào đáng khâm phục chứ?



-Tam ca sao lại coi nhẹ mình?



Tô Thức kéo tay hắn, vẻ mặt kích động nói:



-Mục đích của kẻ đọc sách chẳng phải là vì tạo phúc cho một phương sao? Ngươi còn chưa có chức vị đã tạo phúc cho dân chúng huyện Thanh Thần, chuyện này rất giỏi đấy!



Hai người đã định thứ bậc, Trần Khác thì sinh trước y hai tháng.



-Ách...



Trần Khác cười thoải mái nói:



- Dường như cũng có chút đạo lý.



-Không phải chỉ là có chút đạo lý, mà chính là lẽ phải!



Tô Đông Pha hưng phấn nói:



- Mau mau kể cho chúng ta nghe những ý tưởng của ngươi đi!



-Chỉ là chút tài mọn thôi mà.



Trần Khác lắc đầu cười cười.


Hai người kỳ quái nhìn y, nói:



- Đại Tống có cơ hội thu phục toàn bộ, sao ngươi lại mất hứng vậy?



-Ta nghĩ triều đình sẽ không xuất binh đâu.

Trần Hi Lượng lắc đầu nói.



-Ngươi sao lại đem chí khí của người khác diệt uy phong của chính mình vậy?

Tô Tuân không hài lòng nói:



- Trời cho mà không lấy tất sẽ chịu tổn thất, Công Bật không thể không hiểu đạo lý này!



-Ta đương nhiên cũng hận là ngày mai không thể tiêu diệt Tây Hạ.



Hiện giờ Trần Hi Lượng đã trưởng thành hơn nhiều so với ba năm trước, chỉ nghe y bình tĩnh nói:



- Nhưng ta cho rằng triều đình có ba lý do để không đánh.



- Ba lý do nào?



-Khánh Lịch tân chính thất bại, Phạm công, Phú công bị đuổi. Vấn đề tài chính, quân bị của triều đình nếu không có hướng giải quyết, ngược lại càng thêm xấu, đây là vấn đề thứ nhất.



Trần Hi Lượng bình tĩnh nói rõ:



- Đương kim quan gia, Tể tướng chấp chính, sợ là cũng không muốn đánh một trận, nếu không Nguyên Hạo chết thảm chuyện tốt như vậy vì sao lại không chúc mừng mà muốn che dấu? Không phải là sợ chọc giận Tây Hạ sao? Đây là lý do thứ hai. Vấn đề thứ ba, triều đình tháng trước vừa mới bình ổn Vương Tắc ở Bối Châu, Mã Chí Thư ở phía tây nam lại nhòm ngó nam lộ Quảng Tây... Hiện tại không phải là năm đầu của quốc gia, triều đình sẽ không khai chiến với nước khác khi chưa dẹp nội loạn và chưa chuẩn bị đàng hoàng.



Tuy rằng rất chán nản, thế nhưng Tô Tuân và Tống Phụ vẫn không thể không thừa nhận, lời của Trần Hi Lượng có đạo lý, chỉ rất thất vọng mà nói:



- Công Bật, chẳng lẽ cứ chấp nhận mệnh như vậy sao? Cái này dường như không giống tính cách của ngươi?



-Ngược lại mới đúng.



Trần Hi Lượng lắc đầu, ánh mắt kiên định nói:



- Cầm quyền vô năng, quốc gia ôm hận. Bản thân ta biết trước sỉ sau dũng, quyết chí tự cường, sẽ có một ngày, ta chờ Đại Tống đem ngàn vạn binh dẹp yên Hà Sáo, san bằng Hạ Lan Sơn.