Nhất Phẩm Giang Sơn

Chương 145 : Nhị Lang thất tình ký

Ngày đăng: 01:21 20/04/20


Phương thuốc của Trương Trọng Cảnh có đặc điểm gọi là “kinh phương bất quá tam”, chỉ cần có thể tìm bệnh chứng chính xác, kê phương thuốc, qua ba lần dùng nhất định sẽ có hiệu quả. Nếu không có hiệu quả, cũng chỉ có một loại khả năng, không tìm đúng bệnh. Đương nhiên tìm đúng bệnh là việc khó khăn nhất, bởi vì người bệnh có bệnh sai lệch quá nhiều, chỉ thầy thuốc có tài năng thực sự mới có thể phán đoán chính xác bệnh tình cả trong lẫn ngoài, là hư hay là thực, là kinh nào trong lục kinh, là chứng nào trong “Thương Hàn luận”.



Trần Khác nào có được phần công lực kia? Hắn lo lắng cả đêm, hôm sau nghe nói Tô Tiểu Muội đã tỉnh, trái tim mới được buông lỏng. Qua một ngày tốt một ngày, chờ tới sáng ngày thứ ba khi hắn đi bắt mạch, Tô Tiểu Muội đã có thể ngồi dựa lưng vào đệm.



-Tô gia muội muội, giờ ta phải bắt mạch.

Trần Khác mỉm cười ngồi xuống.



-Làm phiền Trần gia ca ca.



Tiểu Muội ngoan ngoãn nằm trên giường nhỏ giọng nói. Hôm nay nàng mặc một bộ trung y cổ áo chéo màu vàng nhạt, càng tôn nét thon dài của phần cổ. Tóc dài búi đơn giản sau gáy, mái tóc đen nhánh buông xuống bờ trán tuyết trắng, tuy rằng chỉ mới mười tuổi thế nhưng đã có phong phạm của một mỹ nhân.



Trần Khác liền vươn ngón tay đặt lên cổ tay lạnh lẽo mảnh khảnh của nàng, ngưng thần bắt mạch một lát mới mở mắt ra nói:



- Mạch tượng đã bình thường, chỉ cần dùng thêm Thanh Tâm hoàn, thang Trúc Diệp để thanh trừ độc dư là có thể khôi phục như ban đầu.



-Đa tạ hiền chất.



Trình phu nhân như trút được gánh nặng, nói:



-Ân tình này không biết nên cảm tạ cháu thế nào mới tốt đây.



Nàng đã trải qua nỗi đau mất con, thật sự không thể chịu đựng thêm được nữa.



-Chỉ bỏ ra chút công sức mà thôi, thím không cần khách khí.



Trần Khác mỉm cười nói:



- Đúng rồi, lần này sở dĩ hiền muội bị bệnh nặng là bởi vì thân nàng huyết khí lưỡng nhược, nếu không cũng sẽ không bị thang Ma Hoàng làm hại.



- Huyết khí lưỡng nhược...



-Nói đơn giản chính là dinh dưỡng không đầy đủ...



Trần Khác chỉ chỉ lên cổ tay của Tô Tiểu Muội, nói:



- Quá gầy rồi, “Tây Thi ôm tim” (chỉ bệnh thái của mĩ nữ) thực ra cũng là một chứng bệnh, không chấp nhận được.



-Ôi, đứa nhỏ này thường xuyên bỏ cơm mà.



Trình phu nhân liếc mắt nhìn Tô Tiểu Muội, nói:



-Xem con về sau còn dám hay không!



Tô Tiểu Muội xấu hổ đỏ mặt, cúi đầu vân vê lọn tóc.



-Cũng không phải là nàng cố ý không ăn cơm, mà là tì vị yếu, tự nhiên sẽ biếng ăn.



Trần Khắc liền giải vây cho Tô Tiểu Muội, nói:



- Cháu sẽ bốc một thang “Bổ trung ích khí”, uống vào hẳn là sẽ có chuyển biến tốt đẹp.



-Thật sự làm phiền hiền chất quá.



Trình phu nhân gật đầu nói:



- Còn không mau cảm ơn Trần gia ca ca.



-Đa tạ ca ca.



Tiểu Muội làm ra tư thế cảm ơn, nhỏ giọng nói:



- Còn có chuyện ta muốn hỏi ca ca một chút.
- Con và giáo sư đã nói chuyện với nhau, Tam Lang và Ngũ Lang đều có thể vào học.



-Ừ, hai tiểu tử nhà Tô bá bá con cũng phải đi.



Trần Hi Lượng vuốt cằm nói:



- Tô bá bá con cho thuê nhà, nhà bọn họ tạm thời rời tới huyện chúng ta, cũng tiện chiếu cố nhau hơn.



-Thật không ạ?

Nhị Lang rất vui, y ở Tô gia ba ngày, thế nhưng không nói nổi qua năm câu với người trong lòng, đại loại là: “Chào hiền muội”, “Cám ơn hiền muội”, “Không nên khách khí, hiền muội”, “Sau này còn gặp lại, hiền muội.”, “Hiền muội, ta...”



Y không chịu nhận mình là kẻ vô dụng, mà quy tội cho song phương còn xa lạ. Vừa nghe nói Tô gia sẽ chuyển tới sống ở huyện Thanh Thần, y nhất thời thốt ra:



- Nhà của chúng ta còn nhiêu gian bỏ trống như vậy, vậy để bọn họ tới ở đi...



-Ta cũng có ý này.



Trần Hi Lượng nói:



- Nhưng ta lo lắng, thứ nhất là Tô bá bá con sẽ không chịu, y rất sĩ diện, hai là lo lắng...



- Lo lắng cái gì ạ?



-Lo tới cảm nhận của con...



Trần Hi Lượng nói:



- Nhị Lang, ta biết con có ý với Tô gia Bát Nương.



-Không có đâu....

Khuôn mặt của Trần Thầm nhất thời đỏ au.



-Còn nói không có, đều viết trên mặt rồi kìa.



Trần Hi Lượng thở dài nói:



- Nhưng trước khi lên thuyền ta đã hỏi qua... Bát Nương người ta đã đính hôn rồi.



Còn mạnh hơn so với một tia sét đánh giữa trời nắng, giáng thẳng lên trán Nhị Lang, y nhất thời choáng váng hô:



- Ai, ai?



-Chính là tên đại ca đi trong ba kẻ ăn chơi trác táng Trình gia mà hôm nay con mới gặp đó, kẻ đó tên là Trình Chi Tài.



Trần Hi Lượng nói:



- Y là cháu trai ruột của Trình phu nhân, là biểu huynh của Tô Bát Nương, mười năm trước đã đính hôn, sang năm chờ Trình bá bá con trở về sẽ thành hôn.



-Cha, cha đừng nói nữa...

Nhị Lang nước mắt tràn mi. Mối tình đầu thời thanh niên, chẳng lẽ chưa nở rộ đã vội tàn sao?



-Trình gia... rất mạnh sao?



Trần Khác đột nhiên hỏi.



-Nhà quyền quý bậc nhất tại Mi Châu.



Trần Hi Lượng thở dài nói:



- Chúng ta không thể so với nhà người ta được.