Nhất Phẩm Giang Sơn

Chương 249 : Láng giềng

Ngày đăng: 01:21 20/04/20


Trong khi Trình Chi Tài và Trình phu nhân nói chuyện, ba tiểu đệ của y là Chi Nguyên, Chi Tường, Chi Nghi cũng xuống thuyền... chính là ba người đã cưỡi ngựa ở Mi Sơn ngày hôm đó, tiếng gọi vừa nãy chính là ba người bọn họ đã gọi. Ba người thấy đại ca đang nói chuyện với tiền bối nên do dự không tiến về phía trước nữa, liền vây quanh tỷ đệ Tô gia ríu ra ríu rít.

-Chị họ, sao các chị không báo trước một tiếng, nếu sớm biết chúng ta cùng đường thì đã tiết kiệm được tiền phí đi thuyền rồi.

Trong tay Trình Chi Nguyên cũng cầm chiếc quạt giấy, bắt chước đại ca nhẹ nhàng phe phẩy nói:

-Hơn nữa đại thuyền của Trình gia chúng ta không phải là loại thuyền mà chiếc thuyền nát chở than đá kia có thể sánh được.

-Cảm ơn ý tốt của tiểu đệ.

Tô bát nương dịu dàng cười nói:

-Lần sau tỷ biết rồi.

-Hòa Trọng, ngươi có tác phẩm nào mới ra không?

Trình Chi Tường vỗ vai Tô Thức thân mật nói:

-Bài ‘nhật nguyệt hà xúc xúc, trần thế khổ cục thúc’ lần trước được một người bằng hữu của ta rất khen ngợi.

-Gần đây cũng có

Tô Thức không hề đề phòng cười nói:

-Dọc đường đi ta đã làm hai bài.

-Mau đọc cho ta nghe xem nào.

Trình Chi Tường liền bảo người giúp việc lấy giấy bút chép lại.

-Một bài gọi là 《 giang thượng khán sơn 》.

Tô Thức ho nhẹ một tiếng, đứng lên đọc ngân nga theo nhịp điệu. Còn Trình Chi Nghi ít tuổi nhất cầm một quyển vở đến bên cạnh Tô tiểu muội, nghiêm mặt nói:

-Em họ đây là bài văn ta mới làm mời tiểu muội xem thử.

Tô tiểu muội không thoái thác được đành miễn cưỡng cầm lấy, cố gắng nhẫn nại đọc hết.

-Thế nào?

Trình Chi Nghi kỳ vọng nói:

-Đây là bài văn ta đã dùng cả tâm huyết của mình để viết đấy, em họ cho lời nhận xét đi.

-Mang bút đến đây.

Tô tiểu muội cười như hoa nói.

-Mau mau, mang bút tới đây!

Huynh đệ Trình gia mỗi người có một thư đồng, nghe nói vậy, thư đồng của Trình Chi Nghi vội lấy bút mực, Tô Tiểu muội cầm bút chấm mực, đặt bút viết.

-Lưỡng cá hoàng ly minh thúy liễu, nhất hành bạch lộ thượng thanh thiên...quot;

Nàng viết còn Trình Chi Nghi đọc, đọc xong không hiểu gì gì nói:

-Đây chẳng phải là thơ của lão Đỗ sao, ý nghĩa là gì vậy?

-Có nghĩa là bài văn của huynh thanh lịch, ý nghĩa cao xa.

Tô tiểu muội đưa bút cho người hầu. Khuôn mặt nhỏ tràn đầy vẻ trịnh trọng nói.

-Lần đầu tiên được muội đánh giá cao như vậy.

Trình Chi Nghi vô cùng vui vẻ nói:

-Xem ra cuối cùng cũng tiến triển một ngày ngàn dặm, sắp đuổi kịp ca ca của muội rồi.

-Ca ca của muội làm sao mà có thể sánh được với huynh.

Ánh mắt Tô tiểu muội thành hai đường cong, khóe miệng cũng cong lên nói:

-Cả đời họ cũng không thể viết được bài văn giống như của huynh.

-Quá khen, quá khen...

Trình Chi Nghi lắc đầu cươi ha ha mãi không ngớt mà không nhận ra Tô Triệt ở bên cạnh với vẻ mặt rất cổ quái.

Trình Chi Tài nhiệt tình mời Tô gia cùng ở chung với bọn họ, nhưng bị Tô Tuân kiên quyết từ chối:
-Nhị Lang đã thề, không đỗ tiến sĩ không lấy vợ.

Trần Hi Lượng nghiêm mặt nói:

-Người làm cha như đệ, cũng mong trong nhà thêm nhân khẩu, nhưng nó đã quyết trí như vậy, cũng nên ủng hộ nó.



-Như vậy ...

Tô Tuân đã hiểu hôm nay nhất định phải thuê căn nhà này rồi, bèn ngắt lời phu nhân nói:

-Trong thư đệ viết mỗi tháng năm trăm văn tiền thuê nhà, như vậy làm sao mà đủ?



-Lão Tuyền huynh cũng không phải là không biết, nhà chúng ta không phải là thiếu mấy đồng tiền. Chủ yếu là không muốn bỏ nhà không như vậy.

Trần Hi Lượng nói rồi lại hướng về phía Trình phu nhân cười nói:

-Ngoài ra vẫn còn một lý do cá nhân khác.



-Chuyện gì?



-Đây lại là năm khoa cử, nếu không sảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, ta với Lão Tuyền huynh cũng cần phải vào kinh một chuyến, cả đi cả về ít nhất cũng phải một năm.

Trần Hi Lượng thở dài nói:

-Không dấu gì tẩu tẩu, đệ không yên tâm về mấy đứa nhỏ.

Dừng lại hồi lâu rồi nói tiếp:

-Nhị Lang còn đỡ chứ ba đứa còn lại nếu không quản thúc, chắc chắn sẽ giống như ngựa tuột dây cương vậy, xao nhãng việc học hành chưa nói, sợ là lại học thói hư tật xấu!

Nói rồi ông ta bèn đứng dậy chắp tay nói:

-Tẩu phu nhân biết cách dạy con, cả thôn đều biết đến, mong tẩu giúp đỡ chuyện này!





-Thúc thúc quá lời rồi, ta sẽ trông nom bọn chúng như con đẻ.

Trình phu nhân đứng dạy đáp lẽ tiếp nhận nhiệm vụ này.



-Cảm phiền tẩu tẩu...



-Bọn trẻ đã có thầy giáo dạy học, thiếp thân chỉ là đôn đốc bọn chúng chuẩn bị bài vở.

Trình phu nhân che miệng cười nói:

-Thúc thúc giao kèo này không thỏa đáng.



Lúc đó đã là giữa trưa, Ngũ Lang dẫn ba tiểu nhị đội mũ quả dưa của tiệm Lai Phúc, từ bên ngoài bước vào... Từ sớm Trần Hi Lượng đã bảo cậu tới Lai Phúc thông báo, hôm nay gia đình có khách.



Trong nháy mắt, các loại rau xanh, món điểm tâm, món nóng món nguội, bày chật kín cả bàn.



Trình phu nhân xuất thân từ một nhà giàu, Tô Tuân cũng đã quen với việc này, hai người không ngờ đều không biết món nào là món chính, chứ đừng nói là Bát Nương và bốn anh em Tô Thức.



May mà tiều nhị của Lai Phúc nhiệt tình chu đáo, mỗi món ăn đều giới thiệu tên, cái gì mà ‘đầu sư tử’ ‘tuyết cáp chưng ngư thần’, ‘thái sao loa ti nhục’, ‘quế hoa hồng thiện hồ’, ‘hồng thêu thanh ngư hoa’... chưa từng nghe thấy bao giờ.