Nhất Phẩm Giang Sơn

Chương 250 : Vấn đề thiếu niên

Ngày đăng: 01:21 20/04/20


- Cái này quá tốn kém rồi.

Đối với bàn đầy thức ăn quý và lạ, Tô Tuân lại nhíu mày nói:

- Cái này bảo sau này chúng tôi sống thế nào?



- Huynh biết rõ đệ thích đơn giản, nếu không sẽ không bỏ cái hậu viện to thế này không ở.

Trần Hi Lượng lắc đầu cười khổ nói:

- Nhưng trên bàn ăn, đệ không làm chủ được.



- Tại sao?

Tô Tuân kinh ngạc hỏi.



- Ba năm trước, Tam Lang nhà đệ nhận được đồ đệ mở tửu lâu, dại y học nghề, lại giúp y vượt qua khó khăn.

Trần Hi Lượng cố gắng vô cùng bình thản nói:

- Đồ đệ đó của nó vẫn nhớ mãi phần ân tình này, luôn bao thức ăn của nhà bọn đệ... Lần này không chừng là nghe nói trong nhà có khách, cho nên so với bình thường phong phú không ít.



- Tam Lang tuổi còn nhỏ, lại có thể giúp đỡ người ta nhiều như vậy?

Tô Tuân chậc chậc nói:

- Cũng là một câu chuyện lý thú!



- Nhắc tới mới nhớ, sao không thấy Tam Lang?

Trình phu nhân chỉ thấy Ngũ Lang, Lục Lang ở nhà, lúc này đương nhiên muốn hỏi thử.



- Ây...

Tự hào trên mặt Trần Hi Lương vụt tắt, buồn bực nói:

- Bỏ nhà đi rồi...



- Hả?

Người Tô gia cùng “a” lên một tiếng, lại cùng nhìn về Tô Thức đang say sưa với mỹ thực.



Tô Nhị Lang khó khăn lắm mới cầm đũa lên gắp một đũa thiện đoạn (lươn cắt khúc). Đang lúc lòng tràn đầy vui mừng thấy thế không khỏi ngượng ngùng cúi đầu, nhưng vẫn không quên bỏ miếng thiện đoạn đó vào trong miệng.



- Sao cái tật xấu này giống nhà huynh thế!

Tô Tuân cảm thấy đồng bệnh tương liên, chỉ vào Tô Thức nói:

- Mùa xuân năm nay, nó và bạn học cùng trường tên Trần Thái Sơ mất tích hơn mười ngày. Huynh và đại bá của nó dẫn theo mười mấy tộc nhân, tìm kiếm khắp Mi Sơn, mới tìm thấy hai người bọn nó trong thâm sơn cùng cốc.



- Bọn chúng đi tới đó làm gì?

Trần Hi Lượng vô cùng ngạc nhiên hỏi.



- Xin đạo sĩ người ta muốn xuất gia, người ta không nhận lời, thì lười ở đó không đi.



- Còn nhỏ tuổi thì nhìn thấu hồng trần rồi à?




Trần thông phán liếc nhìn chồng tiền đó, bất động thanh sắc nói:

- Các người còn phải cho ta một vật khác.



- Cái gì!



- Chứng cớ.

Trần thông phán thở dài nói:

- Không có tiền cũng có thể giúp các ngươi, nhưng không có chứng cớ ta chỉ chí thể giúp nghe ngóng một chút, cái khác không giúp được.



Lý Giản nhìn Trần Khác, Trần Khác phun ra một hơi hờn dỗi nói:

- Sở dĩ bọn tiểu dân sinh nghi ngờ, chính là vì trong huyện sống chết không giao cho công văn. Sợ là không tới thời khắc cuối cùng, một tờ giấy cũng không cầm tới tay.



- Vậy các ngươi hỏi thử trước.

Trần thông phán thành khẩn nói:

- Nhưng Tam Lang, ta nhắc nhở ngươi, ngươi không phải quan, là dân. Từ xưa dân không đấu với quan, là vì giữa hai loại người chênh lệch rất lớn. Ngươi nhất định không được làm bậy, thu thập cho được chứng cớ, giao cho bản quan, ta tự sẽ chuyển tới tay những Ngự Sử đó.



- Đa tạ đại nhân nhắc nhở.

Trần Khác gật đầu thật mạnh nói:

- Tiểu dân ghi nhớ trong lòng.



- Ngươi cũng phải từ cuộc gặp gỡ lần này rút ra bài học.

Trần thông phán lại chăm chăm nhìn thiếu niên trưởng thành sớm:

- Nếu nhà ngươi có người làm quan, người khác không dám đối phó ngươi như vậy. Nhớ kỹ, ở triều Đại Tống chỉ có hai loại người, đó chính là quan và dân!

Lời nói đầy thâm ý nói:

- Quan gia cũng là quan, dân giàu cũng là dân, con đường sau này nên đi thế nào, đứa trẻ thông minh tinh ranh như ngươi không cần nói nhiều chứ.



- Xin thụ giáo.

Trần Khác thở dài thật sâu trong lòng bất giác có chút cảm động. Đối với một thiếu niên không liên can gì như mình, Trần thông phán vốn không cần phải nói ra lời vô nghĩa, nhưng ông ta vẫn nói ra chỗ sai của mình... quan viên thời đại này, dù sao cũng còn có người có tính người.





Trên đường trở về, Trần Khác trở nên trầm lặng, lời nói của Trần thông phán và cuộc gặp gỡ gần đây đan vào một chỗ, làm hắn không thể không xem lại mình – Muốn sống cuộc sống vui vẻ, thật sự chỉ là có tiền tài đơn giản như vậy thôi sao? Còn phải có năng lực gìn giữ tiền tài.



Trước đây vương ở dưới pháp, khả năng này chỉ có thể đến từ quyền lực, đối với dân chúng bình thường mà nói chính là làm quan.



Tuy nhiên trước đây nghe nói Trần Hi Lượng từng qua quảng trường ca của hoàng đế Chân Tông, nhưng âm thanh “Lệ Học Thiên” lúc này mới thật sự âm vang trong lòng hắn.



- Ra khỏi nhà đừng có hận không có người theo. Xe ngựa Thư Trung nhiều như hạt bụi, nam nhi chí muốn cuộc đời như ý, cần phải đọc qua ngũ kinh trước...



Cảm tã đã sinh ra ở triều Đại Tống, nếu sinh ở Lưỡng Hán Bắc Tống chỉ nhìn thấy Môn Đệ. Thậm chí khoa cử thời Tùy Đường sáng lập, tiêu chuẩn nhà nghèo như nhà mình là vĩnh viễn không có ngày ngẩng đầu lên, vẫn là ngày tháng không yên.