Nhất Phẩm Giang Sơn

Chương 251 : Thư viện Trung Nham

Ngày đăng: 01:21 20/04/20


Đứa con bỏ nhà đi nhiều ngày trở về, nghênh đón theo hắn không phải hoa tươi và tiếng vỗ tay.



Mặc dù thái độ nhận tội rất tốt, cũng thề từ nay về sau không để ý đến chuyện bên ngoài, một lòng chỉ đọc sách thánh hiền. Trần Khác cũng chỉ là tránh được đau đớn của da thịt, vẫn bị giam bảy ngày.



Lúc hắn nhìn thấy người của Tô gia, đã là ngày cuối cùng của tháng tư rồi...



Hôm đó, cửa mở ra, hắn được thả ra, qua loa rửa mặt, liền bị Nhị Lang dẫn tới hậu viện.



Vào giữa nhà nhìn thấy không chỉ huynh đệ nhà mình ở đây, vợ chồng Tô Tuân, bốn tỷ đệ Tô Bát Nương cũng đều ở đây. Trần Khác nhất thời vô cùng buồn bực:

- Không đến mức còn phải tam đường hội thẩm chứ.



Cũng may Trần Hi Lượng không có nhìn hắn.



Trần Khác thức thời đứng ở một góc trong cùng nhất của nhóm Trần gia, đứng cách xa đối lập với bốn người nhóm Tô gia, chỉ nhìn thấy Bát Nương và tiểu muội lén cười. Tô Thức làm mặt nhát ma, Tô Triệt cũng không giữ được bịp bợm... Tóm lại một câu, mọi người đều đang cười hắn.



Lúc này Trần Khác mới ý thức tới đầu mình vẫn chưa gội, quần áo cũng chưa thay, hình dáng bên ngoài lúc này nhất định khó có thể khen được. Nếu là người khác, nhất định ngượng ngùng cúi đầu, nhưng hắn ngẩng đầu giống như không có chuyện gì. Cái cằm hơi nhuếch lên, có vẻ tự cảm thấy xinh đẹp trời sinh không chê vào đâu được.



- Khì khì...

Huynh muội Tô gia đối diện nhất thời bật cười, Tô Thức càng thẳng thắn cười phá lên.



Lại nhìn Trần Khác, lại biến thành một bộ dạng hiền lành cúi đầu chịu tội.



Động tác của hắn rất nhỏ, lại đứng ở cuối cùng, chỉ có huynh muội Tô gia đối diện có thể nhìn thấy. Trưởng bối ở trên đầu nhìn không thấy rõ, chỉ nhìn thấy tỷ đệ Tô gia cười rung cả người lên, cái này làm cho Tô Tuân không mất thể diện, nhất thời cảm thấy vô cùng nổi giận nói:

- Cười cái gì mà cười, Hòa Trọng, con lại ngứa ngáy ở đâu hả?



-... Tô Thức liền cười cúi đầu xuống, trong lòng đau khổ nói:

- Sao mỗi lần mắng chửi đều là lấy con làm đại diện.



- Thôi đi, Lão Tuyền huynh, con trai hoạt bát một chút cũng tốt.

Trần Hi Lượng lại cảm thấy rất thích, trấn tỉnh tinh thần nói:

- Chúng ta hay là nói chuyện chính đi.



- Ừ.

Tô Tuân gật gật đầu nói:

- Huynh nói đi.



- Cũng được.

Trần Hi Lượng liền hắng giọng, nói với đám con cháu:


- Trời sinh.



- Được rồi, không nói đùa nữa.

Trần Hi Lượng nghiêm mặt nói:

- Mấy năm nay cha chỉ để con ở trong nhà đọc sách viết chữ, không để con ra ngoài đi học, kỳ thi ngày mai có không căng thẳng không.



- Vốn không đâu, bây giờ gọi phụ thân đại nhân đến hỏi...

Trần Khác chậm chạp nói, lúc hắn cao hứng mới gọi cha, khi không mất hứng, thì đổi thành phụ thân đại nhân.



- Thế nào?



- Vẫn không căng thẳng.



- Nói rất hay.

Trần Hi Lượng có chút bất đắc dĩ, ông ta biết lão Tam nhà ta mỗi lần bị phạt, đều sẽ biến thành ngôn ngữ khắc nghiệt, cũng không biết tính khí lớn như vậy ở đâu ra:

- Không căng thẳng thì tốt, thi cho tốt, phát huy trình độ, cha tin thực lực của con, sẽ không có vấn đề.



- Con cũng tin chính mình.

Trần Khác gật đầu, rất thành thật nói:

- Biết tại sao con bực bội như vậy không?



- Tại sao?



Vì chiếu theo mức hình phạt trước đây vốn phải giam con ba ngày, lần này lại giam bốn ngày. Rõ ràng con trở thành vật hi sinh tranh giành của cha và Tô bá bá. Trần Khác lắc đầu nói:

- Phụ thân thường nói, quân tử có tội phải nghiêm phạt, hơn nữa cha cũng cũng biết, con nhất định không phải ra ngoài chơi.



- Hừ...

Trần Hi Lượng bị nói trúng, y nghe nói Tô Thức trốn nhà đi lần đó, trở về bị giam sáu ngày, thầm nói gia pháp của Trần gia ta chỉ có một nửa của Tô gia, cho nên mới thêm một ngày... trong lòng có thiệt, ông ta đành nói sang chuyện khác:

- Nếu là nói cho cha biết đi làm gì, không phải giảm ngày giam rồi sao?



- Bỏ đi, đều giải quyết rồi, không cần nói nữa.

Lần này tới lượt Trần Khác nói sang chuyện khác:

- Phụ thân đại nhân cũng đừng bận lòng con nữa, lần này con nhất định đậu tới tiến sĩ, bằng không lúc trở về thì làm bạn học với phụ thân đại nhân...



- Á, tiểu tử thối...

Trần Hi Lượng bực tức, nhưng cái này quả thật là sự thật. Dựa theo chính sách mới, tất cả mọi người trước khi tham gia khoa cử đều phải vào trường học học một trăm ngày. Lần này triều đình thương cảm người già, phá lệ khai ân, nếu không đậu, lần sau mặc kệ ông bao nhiêu tuổi, cũng phải vào trường học đọc sách... Cùng với con đi thi đủ mất mặt rồi, nếu phải còn cùng học chung, trực tiếp đâm vào đống đậu hủ mà chết đi.