Nhất Phẩm Giang Sơn
Chương 256 : Con lừa lông ngắn
Ngày đăng: 01:21 20/04/20
Mỗi ngày đi đi về về khoảng ba mươi dặm, con trai sức khỏe dồi dào thì không có gì, nhưng con gái mảnh mai yếu đuối bảo đảm là không chịu được.
Ngày hôm sau, Tô Tuân và Trình phu nhân đang rầu rĩ về việc này thì chợt nghe trong vườn có tiếng kêu “ngang ngang…”. Đi ra ngoài thì thấy Tam Lang Trần gia dắt một con gia súc giống ngựa lại không phải ngựa, cái đầu nhỏ cái tai dài, hai chân thon ngắn đi vào, đồng thời cũng dẫn tỷ đệ Tô gia trong phòng đến.
-Đây là con lừa à….
Tô Thức ngạc nhiên nói.
-Huynh đừng nói lời vô nghĩa được không hả?
Trong khoảng thời gian gần đây, hình tượng cao lớn của Tô Tiên ở trong lòng Trần Khác đã biến mất không còn sót mảnh nào rồi:
-Không phải con lừa chẳng lẽ con bò sao!
-Này.
Tô Thức dở khóc dở cười nói:
-Ý của huynh là, đệ dẫn một con lừa đến đây làm gì?
Hỏi xong lại vẻ mặt chờ mong nói:
-Huynh biết rồi, đệ muốn làm thịt lừa nướng đúng không?
Càng nói lại càng làm Trần Khác bực mình, cái tên này, đúng là một tên ăn hàng.
-Chỉ biết có ăn thôi.
Trần Khác lườm Tô Thức một cái, nói:
-Đây là Tiểu Mộc Lan dành riêng cho Tiểu Muội.
Trong mắt hắn, nếu ngựa gọi là tiểu kiệu xa, vậy con lừa chính là Tiểu Mộc Lan.
-Tiểu Mộc Lan, cái tên rất thú vị a.
Con mắt đen thăm thẳm của Tiểu Muội sáng lên, tò mò hỏi:
-Nó là con cái à?
-Là con cái.
Trần Khác sờ sờ cái cổ trơn bóng ngắn ngủn của con lừa nói:
-Nó tuy không khí thế như ngựa, nhưng lại rất dịu ngoan, dễ nuôi, nghe lời, rất thích hợp cho con gái cưỡi.
-Tam Lang, con đúng là cơn mưa đến đúng thời cơ mà. Ta và thím con đang buồn bực chuyện Tiểu Muội đến trường như thế nào đây.
Tô Tuân bước ra vườn, vỗ vỗ lưng Trần Khác:
-Tốn bao nhiêu tiền? Bảo thím trả con.
-Nếu như nói chuyện tiền bạc....
Vẻ mặt Trần Khác nghiêm túc nói:
-Thì là con phải đưa tiền cho Tô bá bá mới đúng.
-A, vì sao?
Mọi người tò mò hỏi.
-Hôm nay con đến Lai Phúc lầu, lúc nói chuyện với đại đồ đệ của con thì ngẫu nhiên nhìn thấy con lừa nhỏ đáng thương này. Nó lúc đó đang bị trói cạnh bếp, trong nồi nước nóng sôi sùng sục, đầu bếp đang mài dao….
-Nói thẳng “muốn giết con lừa” không phải gọn hơn sao.
-Tam ca, ca thật xấu!
……..
Mọi người nhanh chân đi lên, rốt cuộc giờ mẹo kém một khắc (mười lăm phút) thì lên tới Trung tự.
Tô Thức dẫn theo Tiểu Muội đi tìm Vương Phương. Còn bọn Trần Khác thì đến bên dòng suối nhỏ ngoài tự rửa chân, đổi một đôi giày mới. Thiếu niên sức sống tràn đầy, cả đường đi đều chạy nhảy, chân cũng đủ hương vị rồi.
Trần Khác đang cùng Tô Triệt rửa chân nói giỡn, đột nhiên bị Tống Đoan Bình bên cạnh chọt một cái. Quay qua nhìn theo ánh mắt Tống Đoan Bình thì thấy Trình Chi Tài mặc áo lụa trắng, đeo đai lưng bằng vàng đang đi tới bên dòng suối nhỏ.
-Thằng nhóc này thật đẹp….
Tống Đoan Bình nhỏ tiếng nói:
-Nếu không phải có hầu kết, ta còn nghĩ đó là một Chúc Anh Đài đấy.
-Nhỏ tiếng một chút, đừng để nó nghe thấy.
Trần Khác tuy không phải người tốt, nhưng hắn không bao giờ lấy khiếm khuyết sinh lý của người khác ra làm trò đùa…. Trong mắt hắn, bộ dạng công tử bột chính là chỗ thiếu hụt của đàn ông.
Trình Chi Tài đã đến dòng suối thì nhìn thấy vài tên duỗi chân vào nước suối rửa chân. Rất nhanh nhíu mày lại, vốn muốn quay người bỏ đi, nhưng bất đắc dĩ đi đường núi lên đến đây, cơ thể dinh dính rất khó chịu. Đành đè nén ghê tởm, đi tới thượng du xa xa, vén vạt áo lên, làm ướt khăn tay màu tím bắt đầu lau sạch.
-Xem ra đúng là không phải con gái….
Ảo tưởng biến thành Lương Sơn Bá, dệt nên một câu chuyện tình yêu kinh thiên địa khiếp quỷ thần của Tống Đoan Bình lập tức tan biến, vô cùng thất vọng nói.
-Giới tính không phải vấn đề.
Trần Khác cười ha hả nói:
-Ta luôn ủng hộ Long Dương (là Long Dương Quân và Ngụy Vương – ý chỉ tình yêu đồng giới)!
-Xuống địa ngục đi.
Tống Đoan Bình giật này người nói:
-Ta là đàn ông đàng hoàng đấy!
-Khăn tay màu tím rất ít khi thấy nha….
Tứ Lang luôn im lặng từ nãy đến giờ đột nhiên chen vào một câu.
-Người ta khẩu vị nặng, đệ quản được sao.
Trần Khác cũng mang giày vào:
-Đừng nhìn nữa, nhanh vào phòng học thôi.
Vào sân, mọi người đều im lặng bước về phía phòng học thấp thoáng giữa hàng trúc. Ở hiên nhà cởi giày ra, mang vớ trắng vào phòng, quỳ ngồi ở chỗ ngồi của mình.
Tô Thức là người cuối cùng đi vào. Hắn vừa ngồi vào chỗ thì đã nghe bên ngoài truyền đến tiếng vang trong trẻo.
Viên chấp sự bắt đầu điểm danh. Sau khi xác định hai mươi học trò không vắng ai mới bảo trợ giáo phát tập nhật ký, tập nhật khóa, thời khóa biểu, tập nhật trình và một số sách khác. Sau đó trầm giọng nói:
-Các trò lấy một tuần làm một kỳ (một tuần mười ngày, một tháng chia thành ba tuần thượng tuần, trung tuần và hạ tuần). Một, sáu ,giảng bản kinh kinh nghĩa, phá đề nhận mạo, phá đề thừa mạo. Hai, bảy, giảng bản kinh kinh nghĩa, tiểu kinh nghĩa, phú tỉnh đề thi. Ba, tám giảng kinh, phú, một bài luật thơ song song. Bốn, chín, giảng kinh, phú, một bài thơ cổ. Năm, mười, phú tịnh “Ngữ”, “Mạnh” khẩu nghĩa.