Nhất Phẩm Giang Sơn

Chương 264 : Tiểu muội

Ngày đăng: 01:21 20/04/20


Là một môn thể thao có một hệ thống quy tắc hoàn thiện, nên tuyển thủ của hai đội có chỗ nghỉ ngơi theo quy định, chỉ có “Bố trí”, “Giáo chính” mới được vào, những người khác không phận sự miễn vào.



Tổ huấn luyện của đội Hạ Tam Ban do chính giáo thụ và trợ giáo của họ huấn luyện. Còn “Bố trí” của đội Thượng Tam Ban bên đây là Tô Triệt, “Giáo chính” là Tô Tiểu Muội.



- Đại ca, huynh vất vả rồi!

Tô Tiểu Muội năm nay mới mười bốn tuổi, nàng mặc một chiếc váy màu xanh lá mạ, nàng có một làn da trắng như tuyết, đôi lông mày lá liễu, khắp người nàng toát lên một vẻ đẹp rạng ngời, tràn đầy sức sống của một thiếu nữ. Khi nhìn thấy Trần Khác rời sân, đôi mắt của nàng ánh lên niềm vui sướng, nàng cười mỉm rồi đứng dậy.



Tiểu Muội nghiêng người ngồi nhích ra, rồi bảo Trần Khác ngồi xuống chiếc ghế xếp. Vừa quạt cho hắn, vừa lấy chiếc khăn sạch ở phía trên để hắn lau mồ hôi đang chảy ròng ròng trên mặt, đầu và cổ.



Chờ cho Trần Khác vắt khăn lên vai, Tiểu Muội lại lấy túi nước trên vai xuống, mở nút chai đưa cho hắn. Một sự ăn ý vô cùng tâm đầu ý hợp này đối với những người xung quanh cũng thấy quen rồi, nên mỗi lần như thế họ đều thích trêu đùa, Tô Thức nháy mắt ra hiệu nói:

- Này, Tiểu Muội, huynh cũng mệt lắm!



- Nhị ca, chỉ vì cú đá hỏng của huynh mà làm mất bao nhiêu điểm của đội đó.

Đôi má trắng muốt của Tiểu Muội hơi ửng hồng, nhưng miệng vẫn không cho người khác nói:

- Nửa hiệp sau tính không cho huynh ra sân nữa, thôi huynh cứ từ từ mà nghỉ ngơi đi đã.



- Này...

Tô Thức có vẻ không hài lòng liền quay lại nói với người anh em đưa nước cho mình:

- Đệ xem, cầu đá không được tốt, vậy mà ngay cả muội muội cũng không hiểu cho chúng ta.



- Huynh hôm nay đá cũng không được chính xác.

Tô Thức mặt nghiêm nghị nói.



Tống Đoan Bình vừa lau mồ hôi, vừa nói đùa:

- Hay là vì có tiểu thư đài các của sơn trưởng nên hồn bay phách lạc mất rồi?



Tô Thức bất giác nhìn về phía Vương Phương, liền nhìn thấy một người con gái mang một vẻ đẹp dịu dàng, yêu kiều như hoa buổi sớm, đúng lúc đó nàng ta cũng nhìn về phía bọn họ.



Trong phút chốc, dường như có một luồng xung điện nào đó chạy khắp người Tô Thức, y nắm chặt tay nói:

- Nàng ấy nhìn tôi kìa, nàng ấy còn cười với tôi nữa, đúng là lục cung phấn đại vô nhan sắc!



- Ngươi tỉnh lại đi, nói không chừng Vương Phất muội muội lại cười với ta thì có.

Tống Đoan Bình lắc đầu, rồi che tầm nhìn của Tô Thức nói:

- Lời của Đồng thúc nói quả không sai, chúng ta muốn thắng, thì nhất định phải thay đổi ngay cái tư tưởng sớm nắng chiều mưa này.


Tiểu Muội hết sức phấn khởi, cô thích nghe nhất khi được Tam Lang khen.



- Hai ngươi kẻ xướng người họa, đến nỗi ra sức thổi phồng nhau rồi.

Tô Thức lắc đầu than thở:

- Tiểu Muội, muội chỉ biết có Tam ca thôi, khiến người huynh ruột như huynh đây làm sao có thể chịu nổi hả?



- Nhị ca, huynh sao cứ phải phân trong ngoài như vậy chứ?

Ánh chiều tà chiếu trên khuôn mặt của Tiểu Muội, làm má nàng đỏ rực lên:

- Tam ca cũng là người thân, huynh ấy lúc còn nhỏ...



Tiểu Muội vừa mới nói được nửa chừng, thì nghe thấy Tô Thức và Tống Đoan Bình cùng hẵng giọng đồng thanh nói

- Đã cứu mạng muội...



- Đáng ghét...

Tiểu Muội ngượng nghịu nói:

- Các huynh chỉ biết ức hiếp người thôi.



- Đâu phải các huynh ức hiếp muội đâu, thực ra chỉ nghe thấy quá nhiều mà thôi, mang tai đều dài hơn rồi này.

Tống Đoan Bình cười nói:

- Mỗi lần muội đều lấy việc này ra làm bia chắn, mà không thể đổi lý do nào đó mới hơn được à?



Nhìn thấy mặt Tiểu Muội đỏ bừng lên, Trần Khác phải lên tiếng giải vây cho nàng:

- Một vừa hai phải thôi, sau này đừng nói như thế với Tiểu Muội...



- Vẫn là Tam ca tốt nhất...

Khuôn mặt Tiểu Muội tròn trịa y như một vầng trăng non.



- Bằng không sau này Tiểu Muội sẽ tránh mặt ta,

Ai ngờ tên Trần Tam Lang chết tiệt lại tiếp tục nói:

- Các huynh phải giúp ta biên tự điển đó!



- Hầy...

Mọi người đều phá lên cười.