Nhất Phẩm Giang Sơn

Chương 267 : Thương cảm tấm lòng cha mẹ

Ngày đăng: 01:21 20/04/20


Trần như nhộng đến với thế giới này, đương nhiên phải nắm bắt tất cả nguồn tài nguyên có thể sử dụng rồi, cái này không liên quan đến đạo đức.



Đây là triều đại Tống đỉnh cao của văn trị, không có gì so với một bài thơ hay, càng khiến cho người ta có thể nhanh chóng thành danh. Trần Khác tuy có thể ghi nhớ sách thuốc dày cộp, hiển nhiên cũng có thể ghi nhớ thơ từ mà ai cũng chuộng. Tuy nhiên không nỡ tranh giành với những người cùng thời đại như Đại Tô, lão Vương, nhưng còn có lão Khương, lão Tân, lão Nạp có thể cùng sử dụng.



Nhưng hắn vẫn nhẫn nhịn không đi con đường tắt núi Chung Nam này. Bởi vì, tuy nói thơ hay là do người có tố dưỡng văn học sâu sắc có được, nhưng cũng phải có bàn tay thần diệu trước mới ổn. Trong thế giới làm thơ điền từ như bữa cơm thường ngày này, thơ từ dựa vào việc cướp được nổi danh không khó, cái khó đó là sau khi nổi danh thì làm thế nào… Đến lúc đó người này đến cầu thơ, người kia đến mời tham gia văn hội, bao nhiêu nhà thơ chờ đợi để cùng anh xướng họa thơ từ, thì làm sao anh có thể đối phó cho kịp?



Chỉ dựa vào văn ăn cắp thì chỉ có thể hư danh một thời, nhưng sớm muộn gì cũng lòi ra. Chi bằng dựa vào năng lực của chính bản thân mình, cho nên Trần Khác vẫn luôn rất chăm chỉ học tập thơ từ, về phần thứ bảo bối kia, chưa đến vạn bất đắc dĩ, thì sẽ không lấy ra.











- Cái đó cần phải suy xét đó ca ca à.

Thấy Trần Khác lòng đầy tự tin, tiểu muội lập tức tinh thần tỉnh táo:

- Làm thơ cần cảm giác, hợp thời ra không nổi tác phẩm xuất sắc, cái đó là đối với đối câu đối.



- Ta đáp ứng là được rồi.

Khảo nghiệm đối câu đối là kiến thức cơ bản, dễ dàng hơn nhiều so với làm thơ, Trần Khác vẻ mặt nghiêm túc nói:

- Muội ra vế trên đi.



- Vâng.

Hai tròng mắt của tiểu muội xoay vòng vòng, ngượng ngùng cười, liền xoay người mở cửa sổ, nghển cổ nhìn ánh trăng sáng tỏ lơ lửng treo trên cao, nói:

- Bế môn thôi xuất song tiền nguyệt, trăng sáng sao thưa...

Nói rồi nhìn Trần Khác, đôi mắt cười thành hình trăng lưỡi liềm:

- Đêm nay khẳng định không mưa.



- Loại trình độ này không làm khó được huynh.

Trần Khác chẳng cần suy nghĩ gì nói:

- Đầu thạch xung khai thủy để thiên, trời cao khí sảng.



- Vẫn còn một câu.

Tiểu muội dịu dàng nói:

- Đêm nay khẳng định không mưa.



- Cái này sao coi là câu đối chứ.

Trần Khác lắc đầu.



- Nhanh đối đi mà…

Tiểu muội lắc lắc cánh tay của hắn, dịu dàng nói.



- Cái này có gì khó chứ.

Trần Khác bĩu môi nói:

- Đêm nay đối với sớm mai, khẳng định đối với nhất định, không mưa đối với có thể đọng sương.



- Hợp lại là gì?
- Ôi, phu quân hẳn là trách lầm Trần gia thúc thúc rồi.

Trình phu nhân kiên quyết phủ định nói:

- Thúc ấy không phải là người bợ đỡ, chỉ là năm đầu Hoàng Hữu sau khi ra làm quan, Trần gia thúc thúc cũng không còn quay về, sao biết tâm tình mới lớn của mấy đứa nhóc.



- Nương tử không cần nói thay cho y.

Tô Tuân vẫn tức giận nói:

- Không phải là quan vừng quan đậu, tri châu người ta cũng đến xin cưới khuê nữ nhà mình, y bày ra cái bộ dạng thúi tha gì chứ!



- Phu quân nếu tức giận như vậy, không ngại thì viết cho thúc ấy một phong thư, hàm súc nói về chuyện này.

Trình phu nhân hạ giọng nói.



- Ta viết thư?

Tô Tuân trừng to mắt, vẻ mặt “Nàng thật buồn cười” nói:

- Nằm mơ à! Con gái nhà ta gả đi, không hơn hẳn nhà nhà y sao!



- Ài…

Trình phu nhân lắc đầu, không nói lại câu gì.



Thấy vợ cả buổi không nói gì, Tô Tuân mới lập lòe nói:

- Phu nhân tìm một cơ hội thích hợp, nhắc nhở thằng nhóc đó một chút, đừng để nó cả ngày tỉnh tỉnh mê mê. Thằng nhóc đó ranh sớm, nó biết nên làm thế nào.



- Đây mới là lẽ phải.

Trình phu nhân mỉm cười nói:

- Nhanh uống trà đi, nguội cả rồi.



- Ừ…

Tô Tuân bưng chén trà lên, nhẹ nhấp một ngụm, thở dài một tiếng nói:

- Tiểu muội nếu như theo Tam Lang, ta ngược lại sẽ không cần nóng ruột nóng gan giống như với Bát Nương…



- …

Nghe chồng nhắc đến con gái lớn, Trình phu nhân vừa thoải mái ánh mắt một chút, lập tức lại u ám trở lại, nói:

- Chuyện này nó đã thành hôn một năm rưỡi rồi, nó vẫn chưa mang bầu. Lần trước tới thăm, thiếp hỏi nó là vì nguyên nhân gì nó không chịu nói.

Bà không nén nổi hai mắt đỏ ngầu nói:

- Tuy rằng nó miễn cưỡng cười vui, nhưng người làm mẹ này có thể nhìn ra, nó có nỗi khổ trong lòng…



- Ài, bảo nàng nói như vậy, ta càng không an tâm…

Tô Tuân sầm nét mặt nói:

- Đợi tết Thanh Minh ta tế tổ ở Mi Châu, cũng không báo trước, sẽ thẳng tới Trình gia một chuyến, xem xem Bát Nương rốt cuộc ra sao!

Nói rồi đấm mạnh xuống bàn sách:

- Bọn họ nếu dám bạc đãi với Bát Nương, ta sẽ không để yên cho bọn họ đâu!



- …

Một bên là nhà mẹ đẻ, một bên là nhà mình, mỗi khi chồng tỏ thái độ này, bà đều im lặng không nói gì.