Nhất Phẩm Giang Sơn

Chương 270 : Nam nhi không nên làm cái túi dự phòng

Ngày đăng: 01:21 20/04/20


Mây trời mưa liên miên, bếp lửa rực hồng hồng.



- Ban đầu huynh nên nghe đệ, giành lại Bát Nương.

Đột nhiên toát lên khí khái nam nhi với Nhị Lang, Trần Khác miệt thị:

- Thì hà tất sính anh hùng như bây giờ?



- Nói thì dễ lắm, năm đó ta làm thế nào được chứ?

Nhị Lang buồn bực:

- Lúc đó dù làm thế nào cũng như là đang phá hoại hạnh phúc của cô ấy.



- Có làm sao thì cũng việc gì mà phải sợ? Giải quyết dần dần là được rồi. Điều này đệ nói với huynh bao nhiêu lần rồi, nhưng huynh toàn để ngoài tai. Bây giờ thì hay rồi!

Trần Khác tức giận cãi lý.



- Ôi…

Thực ra Trần Khác nói chẳng có tý đạo lý gì, dựa vào tình hình lúc đó, Nhị Lang quả thực không có lý lẽ nào để chen chân vào. Cũng chỉ sợ bản thân một khi bị kích động sẽ bất chấp tất cả làm ra cái chuyện hoành đao đoạt thân đó. Nhưng bây giờ nói đến, tự dưng Nhị Lang lại hối hận cái lý trí năm đó.



- Thôi đi, trên đời này không có thuốc hối hận đâu, phải nhìn về phía trước.

Trần Khác dù thế nào cũng vẫn thương ca ca mình, vỗ nhẹ vai ca ca nói:

- Làm sao cơ sự lại thành ra như thế này?



- Ai biết được.

Nhị Lang lắc lắc đầu:

- Tô bá bá cũng không rõ, bá nói năm ngoái lúc gặp Bát Nương, mọi chuyện vẫn rất êm đẹp, không biết mấy tháng này đã xảy ra chuyện gì.



- Điều này chỉ có Bát Nương mới biết.

Thuốc sắc xong, Trần Khác cẩn thận chắt đi cặn thuốc, đem canh thuốc đen sánh đổ vào trong bình sứ. Sau đó đậy nắp, hất hất cằm nói:

- Mang đi đi.



- Ta…

Nhị Lang lưỡng lự đứng dậy, những sự việc trước đó với Bát Nương, người Tô gia nhất định cũng biết, Nhị Lang mặt mũi nào mà lộ diện.



- Phí lời!

Trần Khác nghiêm mặt nói:

- Huynh giành người về thì không lo nữa à?



- Đâu có.

Nhị Lang lắc đầu lia lịa, mặt đỏ như gấc đáp:

- Ta, ta tất nhiên là phải lo cho cô ấy đến cùng rồi.



- Đến cùng?
- Con là muốn tốt cho mọi người, bọn họ không hiểu chuyện, đến cô cô cũng vậy sao?



- Chi Tài, con về trước đi…

Vừa rồi Trình phu nhân luôn ở trong phòng nhưng thấy sự việc ngày càng trầm trọng nên mới không thể không lộ diện. Bà nhẹ nhàng nói:

- Ta biết ý của con. Nhưng bệnh của Bát Nương quả thật không phải nhẹ. Con về làm sao ăn nói với mẹ con để Bát Nương ở nhà mẹ thêm một thời gian nữa, sức khỏe khá lên một chút thì sẽ trở về.



- Về rồi cũng có thể chăm sóc sức khỏe mà cô cô. Từ nhỏ con và Bát Nương tình cảm rất tốt, đảm bảo trên đường sẽ không xảy ra bất cứ vấn đề gì.

Trình Chi Tài có chút nôn nóng:

- Tính khí của mẹ con cô cô không phải không biết, vẫn nên về nhanh thì hơn, nếu không e là không thể cứu vãn.



- Cái gì mà không thể cứu vãn?

Lúc đó, mấy tên gia đinh ngăn Tô Tuân đã bị Ngũ Lang mỗi tay một đứa ném thẳng vào trong bồn hoa, không thể nén giận:

- Trình gia nhà ngươi quyền quý cao sang, nhưng ỷ thế ăn hiếp người thì tìm nhầm đối tượng rồi!

Nói rồi giật phăng khăn trùm đầu ra, tóc tai bù xù, giọng điệu chắc nịch:

- Ngươi về nói với bà mẹ “danh gia vọng tộc” nhà ngươi rằng cho dù không thể ly hôn thì Bát Nương cũng sẽ ở lại Tô gia mãi mãi!



Nói xong, ông vứt chiếc khăn xuống đất, đoạn tuyệt nói:

- Từ nay hai nhà Tô Trình ân đoạn nghĩa tuyệt. Cả đời này không qua lại với nhau!



- Đã như vậy thì con xin cáo từ.

Trình Chi Tài nhìn cái khăn dưới đất, đấy là ý đoạn nghĩa đoạn tình, thở dài nói:

- Về phía mẹ con, con sẽ cố gắng nói khéo, nhưng cha cũng nên tính đến trường hợp xấu nhất…



- Cút!

Tô Tuân đưa tay lên chỉ thẳng ra cửa.



Ánh mắt đảo qua khắp mặt người trong sân, Trình Chi Tài lại thở vãn than dài quay người bước đi. Mấy tên gia đinh nhà y cũng nhanh chóng leo ra đi theo.



Trong sân, sắc mặt Trình phu nhân trở nên trắng bệch, cơ hồ sắp ngã, tiểu muội liền chạy lại đỡ:

- Mẹ, mẹ không sao chứ…



- Không sao.

Trình phu nhân lắc lắc đầu, gượng cười.



Ai cũng biết vừa nãy Tô Tuân hơi nặng lời, hoàn toàn bỏ qua cảm nhận của bà – bà ấy vẫn là con gái của Trình gia!



- Ài…

Tô Tuân thở dài, chắp tay sau lưng đi vào trong phòng.