Nhất Phẩm Giang Sơn

Chương 277 : Nắm thóp

Ngày đăng: 01:21 20/04/20


Cuối cùng, Chu Đại Lệnh phán định Trình Chi Tài phạm vào tội vu cáo hãm hại, đánh bốn mươi côn, đi đầy hai năm. Mặt khác, thầy kiện kia cũng bị phán vào tội xúi giục vu cáo, hình phạt tăng gấp đôi. Nhưng ở thời Tống, kẻ có tiền vẫn có thể dùng tiền chuộc tội. Đây là nguyên nhân mà Trình gia không sợ hãi. Sau khi nộp xong một số tiền phạt lớn, Trình Chi Tài được đưa vào Nhĩ phòng, ngay tại chỗ viết thư bỏ vợ.



Tô gia bên này, cũng cho người đi tới lấy, Trần Khác liền chủ động nhận việc.



Tiến vào phòng ở, hắn liền đóng cửa lại, kéo ghế dựa, ngồi trước mặt vị cùng học ngày xưa cười lạnh.



Trình Chi Tài bỏ bút xuống, vẻ mặt xanh mét nói:

- Ngươi muốn làm gi?



- Hiện tại chắc ngươi đang cảm thấy may mắn chứ?

Trần Khác nói với vẻ nghiền ngẫm.



- Ta cảm thấy may mắn cái gì?

Trình Chi Tài nhíu mày nói.



- Bát Nương lương thiện nên mới lấy ơn báo oán, khiến ngươi giữ được thể diện…

Trần Khác lạnh lùng cười nói:

- Nhưng ta đây, chưa bao giờ là kiểu người lấy ơn báo oán!



- Ta không rõ ngươi đang nói cái gì?

Trình Chi Tài một lần nữa động bút, không để ý tới hắn. Lại bị Trần Khác lại gần nhéo cổ áo. Y cứng rắn đứng lên nói:

- Ngươi buông ra, không ta muốn kêu lên!



- Kêu đi, ngươi so với thỏ còn nhát gan hơn nhiều!

Trần Khác căn bản không bị y uy hiếp, gắt gao nắm chặt cái cổ trắng mịn, thanh âm lạnh lùng nói:

- Kỳ thật ta không có ác cảm với kẻ đồng tính, nhưng riêng ngươi, thực sự khiến ta căm ghét! Ngươi nói trên đời này làm sao lại có một kẻ ích kỷ như ngươi đâu? Ta nhất định phải khiến tiếng xấu của ngươi lan xa, mới không phụ chính mình!



- Ta không hiểu ngươi đang nói cái gì…

Trình Chi Tài sắc bén nói:

- Ta không có thích con trai…

Tuy nói vậy, thanh âm của y lại đè thấp xuống. Hiển nhiên là sợ người khác nghe thấy được.



- Ngươi nghĩ rằng mấy ngày nay ta không ăn không ngồi rỗi sao?

Trần Khác lạnh lùng cười:

- Người tình kia của ngươi ở huyện Thanh Thần, đã bị ta tìm thấy. Ta vốn định xách y đến, cùng với ngươi ôn chuyện. Tuy nhiên, hiện tại cũng không muộn. Cũng không biết mẹ ngươi có biết vị “Hiền tế” này không?



- Ngươi…

Trình Chi Tài giận tái mặt nói:

- Rốt cuộc ngươi muốn như thế nào?

Y không phải là người ngu. Biết đối phương nếu muốn đưa mình ra ánh sáng, thì sẽ không cần phải nhiều lời.



- Thông minh.

Trần Khác buông y ra, lấy khăn tay lau lau rồi nói:
- Vị Lôi tri châu kia, tới cửa cầu hôn muội muội.



-…

Trần Khác trầm mặc một chút, trong chốc lát nhìn y nói:

- Lời này là ý của Tô bá bá hay là ý của ngươi?



- Cả hai. Người mù cũng có thể nhìn ra, tiểu muộn là thích ngươi. Ý của cha ta là, nếu nhà ngươi không chủ động cầu hôn, ông ấy cũng tuyệt đối không đề tới.

Tô Triệt than nhẹ một tiếng nói:

- Qua việc của tỷ tỷ ta, cha ta đã không còn coi trọng mặt mũi như trước kia…Nếu là trước kia, ông ấy sẽ không nói bóng nói gió như vậy.



- Ta đã biết.

Trần Khác gật gật đầu, thở dài nói:

- Lần này ta rời Tứ Xuyên, còn có một mục đích khác, là thăm hỏi cha ta. Đến lúc đó, ta bảo ông ấy mời bà mối đến cửa cầu hôn.



- Này.

Thái độ này của hắn khiến Tô Triệt cảm thấy bất mãn nói:

- Cùng em gái của ta kết thân, khiến ngươi không hài lòng sao?



- Làm ơn.

Trần Khác quàng cổ y cười khổ nói:

- Tiểu muội của ngươi mới có mười lăm tuổi. Ngực chưa ra ngực, mông chưa ra mông. Hơn nữa nói thật, ta vẫn coi cô ấy là tiểu muội muội. Ngươi cho rằng cưới một tiểu muội muội, sẽ rất vui sao?



- Ngươi cảm thấy ủy khuất thì thôi đi.

Tô Triệt dùng sức muốn thoát khỏi tay hắn.



Lại bị Trần Khác tăng thêm sức nói:

- Sao có thể bỏ được chứ. Chuyện tình cảm có thể chậm rãi vun bồi. Nhưng nhìn người khác cưới tiểu muội, ta là chịu không nổi.



- Ngươi …

Tô Triệt cười khổ nói:

- Vẫn là tính tình thối tha kia, không ăn cũng muốn chiếm trước!



- Đúng, ta là người như vậy.

Trần Khác cười ha hả nói:

- Nhưng những lời này, ngươi đừng nói với tiểu muội, bằng không ta lại chịu khổ.



Tô Triệt đột nhiên vùng khỏi Trần Khác, khoát tay, cười to nói:

- Ngươi thấy ta thân với tiểu muội hơn hay là với ngươi hơn?



- Đừng chạy a!

Trần Khác hú lên quái dị, nhanh chóng đuổi theo.