Nhất Phẩm Giang Sơn

Chương 278 : Rời tứ xuyên

Ngày đăng: 01:21 20/04/20


Mấy người huynh đệ của Trần Khác, Đại Lang Nhị Lang muốn thi cử, tất nhiên là phải ở lại đất Thục. Lục Lang mới mười hai tuổi, thân thể còn chưa phát triển hết, làm sao dám cho đi xa nhà? Trần Khác nhắn nhủ Tứ Lang Ngũ Lang chú ý chăm sóc đệ đệ. Ở huyện Thanh Thần, có đám nhà giàu Lý, Phan, Đồ, Tiền, ai dắm bắt nạt Lục Lang? Trần Khác chỉ lo lắng y đi ức hiếp người khác thôi.



Nhưng khi hắn nói muốn đi, Lục Lang tiểu tử kia khóc nháo đòi đi theo cùng. Trần Khác đương nhiên là trấn áp không lưu tình chút nào. Ngày xuất phát, hắn liền khóa Lục Lang ở trong phòng, sau đó đưa chìa khóa cho Tứ Lang, bảo Ngũ Lang canh cửa, chờ thuyền đi rồi mới thả nó.



Trên bến tàu, nghe nói Trần Khác phải ra Xuyên, các bà con đều đến đưa tiễn. Có người gửi hắn lộ phí, có người gửi hắn thức ăn, còn có quần áo, đủ loại vật phẩm thiết yếu chất thành núi nhỏ. Trần Khác cười khổ nói:

- Đi ra bên ngoài, có câu là ‘Tiền không lộ ra ngoài”. Mọi người gửi ta nhiều như vậy, không sợ ta bị kẻ xấu dòm ngó sao?



Bà con đều lắc đầu nói:

- Kẻ xấu thấy Tam Lang, cũng phải đi đường vòng.



- Hắc…

Trần Khác dở khóc dở cười nói:

- Đây là mọi người khen ta hay là chửi ta đây?



Vui đùa một lúc, Trần Khác lên thuyền. Bà con biết ý mà không không đuổi theo, để hắn cùng anh em Tô gia nói lời tạm biệt.



- Tam Lang thật sự là nhân duyên tốt, riêng giày nón đã có mấy chục cái.

Hơi ấm gia đình luôn là nơi dưỡng dục nâng niu con người ta nhất. Bát Nương bản thân đã phục hồi được bảy tám phần, che miệng cười nói:

- Chuyện này khiến tỷ tỷ không dám mang lễ vật ra tặng đệ.



- Như thế sao được. Trong lòng ta Bát Nương tỷ quan trọng như mẹ của ta vậy.

Trần Khác ha hả cười nói. Cái gọi là “Trưởng tẩu như mẹ”( Trường tẩu: vợ anh trai), tên này không có lúc nào là không ám chỉ nàng.



- Chỉ biết nói bừa.

Bát Nương hỏi đỏ mặt, đưa một túi đồ nặng cho hắn nói:

- Trong túi này đều là quần áo dựa theo dáng người của đệ mà may, cũng không biết có vừa hay không?

Nói xong che miệng cười nói:

- Đúng rồi, bên trong còn có túi hương do Tiểu Muội tự tay làm.



- A!

Trần Khác cảm thấy hứng thú, đưa tay vào trong túi quần áo mò. Lại bị Tiểu Muội ngăn lại, nàng đỏ mặt nói:

- Không được xem!

Dừng lại một chút, âm thanh lại nhỏ lại như muỗi kêu:

- Không cho người khác nhìn thấy…



- Không xem thì không xem…

Trần Khác thu tay lại, cười nói:
- Có ba tội bất hiếu, không có con nối dõi là tội nặng nhất đó!



- À…

Tống Đoan Bình trừng to mắt, vừa muốn nói chuyện, lại cảm thấy dưới chân rung lên. Y cúi đầu nhìn, thì ra là mình đạp lên cửa khoang thuyền.



Y nhảy dựng lên, cửa khoang thuyền liền bị một người mở ra. Một người thanh niên đen nhẻm trần truồng từ bên trong nhảy ra, mồ hôi đổ đầy người kêu lên:

- Suýt nữa là ta chết ngạt…



Vừa nhìn người nọ, Trần Khác kêu lên:

- Đệ, sao đệ lại ở đây?



- Ca a…

Không phải Ngũ Lang là ai? Y cúi đầu, mặt mang vẻ đau khổ, cẩn thận nói:

- Các huynh vừa đi khỏi cửa, ta liền lén lút đi theo…

Hóa ra y thừa dịp mọi người nói chuyện ở bến tàu, liền bơi sông đi lên thuyền, trốn ở đáy khoang thuyền này. Vốn y định qua ngày hôm nay mới ló đầu ra, ai ngờ mới một canh giờ, suýt nữa chết ngạt, liền khẩn trương nhảy ra ngoài.



- Đệ sớm đã đọc đủ sách, chính là muốn cùng ca ca đi ra ngoài học hỏi.

Người thanh niên đen nhẻm đan hai tay cầu xin nói:

- Ca ca vạn lần đừng đưa đệ trở về.



- Đúng là làm bừa…

Trần Khác lấy ra chiếc khăn, lau mồ hôi trên mặt y, tức giận nói:

- Đi ra rồi thì ra luôn đi.



- Đa tạ ca ca…

Ngũ Lang liền nở nụ cười, cộc lốc nói:

- Có đệ đi theo, ca ca, không cần làm việc vặt.



- Ai…

Trần Khác thở dài nói:

- Sao không nói thêm một kẻ ăn cơm chùa đi.



- Đệ ăn ít là được…

Ngũ Lang đáng thương nói.



Bất kể như thế nào, một nhóm bốn người kỳ quái đã bắt đầu hành trình rời Tứ Xuyên. Bọn họ đi thuyền được nửa tháng, qua hai nghìn dặm thủy lộ mới đến Trường Giang Tam Hiệp… Từ lúc này trở đi, mới coi như là đi ra khỏi đất Thục.