Nhất Phẩm Giang Sơn

Chương 387 : Đại cục

Ngày đăng: 01:21 20/04/20


“Rầm!” Dư Tĩnh tức giận đến nỗi mặt tím lại, lão luôn cho rằng nền cai trị của quan lại địa phương của Đại Tống triều rất thanh minh, công trạng do Đài Gián giám sát chặt chẽ. Trăm triệu lần cũng không thể nghĩ tới, tại Lĩnh Nam nơi trời cao Hoàng đế xa này, quân đội hủ bại như thế này. Có thể thấy, những quan văn giám sát bọn chúng cũng đều không có ai sạch sẽ!



- Thật sự không thể nào tưởng tượng được, dưới trời đất sáng sủa này lại có một việc nhơ nhớp đến như vậy!

Lão tức sùi bọt mép, cầm cốn sổ tay kia đập thật mạnh tay mấy cái nói:

- Trách không được hai trăm ngàn đại quân lại bị mấy ngàn quân loạn giết đến chết khiếp, hóa ra nguyên nhân thật sự là ở đây! Thật sự làm người nghe kinh sợ, rợn cả tóc gáy!



Trần Khác thấy lão tức giận như vậy, trong lòng cũng buông lỏng hơn phân nửa, thầm nhủ đợt này phụ thân được cứu rồi.



- Ngươi trong tay có chứng cứ không?

Dư Tĩnh nhìn về phía hắn, trầm giọng nói:

- Nếu có, lão phu lập tức giải cứu phụ thân ngươi ra!



- Chứng cứ đều bị cha của vãn bối mang đi cất dấu rồi.

Trần Khác hạ giống nói:

- Về phần dấu ở nơi đâu cũng chỉ có một mình ông ấy biết.



- Như vậy nhé…

Dư Tĩnh vân vê sơi râu suy nghĩ một chút, trầm giọng nói:

- Lão phu sẽ viết một tấu chương, thêm với trạng từ này của ngươi, khẩn cấp chạy tám trăm dặm báo về kinh thành, xin Hoàng Thượng phái sứ giả tới, hoặc trao quyền cho lão phu điều tra vụ án này.

Lão đột nhiên ngừng một chút, giải thích nói:

- Mặc dù lão phu có quyền quyết định tùy theo thời cơ, nhưng án này và chiến sự dù sao cũng không phải là một chuyện.



- Vâng.

Trần Khác tuy rằng không quá chấp nhận, nhưng cũng không có biện pháp nào khác, ai bảo người ta là đại lão.



- Trước tiên mang vị tiểu ca này đi ăn cơm đã.

Dư Tĩnh phân phó cho Ngu Hầu tùy thân của lão và Thiếp ti nói:

- Lão phu phải đi viết tấu chương.
- Vâng!

Ngu Hầu trầm giọng đáp lại một tiếng lệnh của Dư Văn soái. Trần Khác ở bên ngoài khoang, có hơn hai cấm quân đang canh gác. Hiển nhiên là muốn đem tên phiền toái như hắn chặn lại ở bên ngoài. Nhưng chính hắn cũng không ra được. Ăn uống đều ở trong không gian này, cũng không có cái cửa sổ nào. Bên trong khoang cũng chỉ có một cửa để giải quyết.



Cũng may tình trạng này cũng chỉ có hai ngày, bằng không thì sẽ có thể khiến hắn phát điên lên.



Ban đầu, Ngu Hầu nói là vì bảo vệ hắn an toàn hắn còn có chút tin tưởng. Nhưng khi tới Hành Dương, hắn bị ép thay giáp trụ của cấm quân, đi chung với đội ngũ xuống quan thuyền. Trần Khác thấy Dư Tĩnh và quan viên Hồ Nam, Lưỡng Quảng nói chuyện với nhau vui vẻ. Trong lòng liền cảm thấy không ổn…



Tuy rằng có thể lý giải vì ở trước mặt người khác, lão cùng đối phương chơi trò lá mặt lá trái. Nhưng trong lòng Trần Khác dâng lên một sự bất an mãnh liệt. Hắn đột nhiên cảm thấy gương mặt chính khí, nghiêm nghị kia của Dư Tĩnh có chút mơ hồ.



Có thật sự tấu chương đã được đưa đi ra ngoài như Ngu Hầu nói không? Trần Khác không thể xác định.



Hành Dương lại là chỗ của phủ nha Hành Châu. Nơi này, bọn quan viên Hồ Nam đã sớm thu dọn phủ nha. Chuẩn bị làm hành dinh của An Phủ Sứ đại nhân.



Trần Khác bị cấm quân kehp và giữa, nhưng hắn vẫn nhìn qua kẻ hở thấy được một cái đầu trọc sáng loáng… Thấy Huyền Ngọc hòa thượng đang ở trong đám người, không có đội nón tre mà giơ tay vuốt cái đầu trọc của mình.



“Ánh mắt tên này thật tốt” Trần Khác không ngờ được y có thể nhận ra mình.



Vào phủ nha, Trần Khác cũng không thoát khỏi tình hình bị giam lỏng như lúc trước. Hắn bị giam giữ một mình, từ sáng tới tối, một ngày ba bữa, nước nóng rửa mặt đánh răng đều có người đưa đến. Mỗi ngày trả lại một đống bồn cầu, cuộc sống không có chút vấn đề gì, chỉ có điều vẫn không có được sự tự do.



Với tính tình của Trần Khác có thể kiên trì chịu đựng được đến bây giờ, đã là một kỳ tích. Nếu không phải vì Trần Hi Lượng, hắn đã tìm cơ hội chạy trốn từ sớm.



Nhưng nhẫn nại đến mấy cũng có hạn. Nếu đến lúc này, hắn còn không phát hiện Dư Tĩnh lừa gạt mình, đem mình bán đi thì hắn cũng uổng phí xưng mình đã đối nhân xử thế hai đời!



Hắn đã quyết định sẽ rời khỏi nơi quỷ quái này!



Trong viện có trồng một gốc cây liễu thấp bé. Hắn bèn cả ngày thổi các tiểu khúc bằng lá liễu. Đều là những khúc mà đám cấm quân chưa từng nghe qua, lại có cảm giác rất êm tai. Bởi vậy cũng không ai cấm hắn thổi..