Nhất Phẩm Giang Sơn
Chương 388 : Theo gió lẻn vào đêm
Ngày đăng: 01:21 20/04/20
Sau khi quan binh cấm quân đã quen, nhạc khí của Trần Khác cũng đã tiến hóa rồi.
Lấy một cành liễu mượt mà, ngắt đầu bỏ đuôi giữ lại một đoạn ngắn. Dùng lực chà xát nhẹ nhàng, cẩn thận đem cọng cây rút ra, giữ lại đầy đủ lớp vỏ bên ngoài. Lại vẫn giống như cũ, ở trên mặt làm ra nhiều lỗ tròn, thổi lên giống như sáo giọc. Vì thế mà âm điệu vang vang quanh quẩn trong sân nhỏ, nhẹ nhàng bao phủ cả phủ nha.
Thậm chí ngay cả quan viên làm việc ở trước viện, ngẫu nhiên cũng có thể được âm thanh nho nhỏ của sáo. Nhưng tất cả đều cho rằng là quý nhân ở Tây viện đang soạn nhạc, cũng không có người bỏ sức truy tìm.
Chỉ có một thiếu nữ trong Tây viện, luôn luôn tập trung lắng nghe. Đợi sau khi kết thúc một khúc, cầm một cây bút lông mảnh khảnh lên, viết lên Tiết Đào tiên (tên một loại giấy) chữ: ‘Liễu Ngoại lâu.’
Ở phía trên chữ này, lại có sáu chữ khác biệt : ‘Hồng nạp áo, tiểu bái môn, thoát bố sam, nguyệt chiếu đình, yết kim môn, khánh đông viên…’
Đem bảy chữ gắn liền một chỗ, thiếu nữ xinh đẹp đứng lên cau mày tựa như trăng non của mình lại, thì thào nói:
- Ba ngày trước, vẫn là Dương Châu chậm, Tây Hà chậm, Tô Võ chậm, Thanh Thanh chậm, Thạch Châu chậm… Hôm nay cuối cùng lại không chậm, đổi thành bảy tên điệu này.
Nói xong thì gật gật đầu khẳng định nói:
- Ta dám cá chắc, trong này có bí mật không thể cho ai biết.
Phía sau nàng có một thị nữ khuôn mặt dịu dàng, nghe vậy che miệng cười nói:
- Chủ nhân lúc lào cũng thích nghĩ ngợi lung tung.
- Ngươi không tin nhưng ta tin.
Thiếu nữ cũng không để ý tới cô ta, hai tay chống lên má, nhìn về đóa hoa ngoài cửa sổ, âm thanh của nàng nhẹ nhàng khoan khoái, tự nhiên hào phóng, không kiều mỵ cũng không thô bạo, cũng phải giống như một nữ tử Giang Nam dịu dàng yếu ớt, khiến cho người nghe vô cùng thư thái:
- Ta nghĩ, không chừng sau lưng người này cất giấu một chuyện xưa đau buồn. Nữ tử bị cha mẹ nhốt trong nhà, liền dùng sáo liễu báo tin cho lang quân của nàng…
Nói xong còn làm như thật chỉ vào trên Tiết Đào nói:
- Ba ngày trước, ‘chậm, chậm, chậm’ là nói thời cơ không thích hợp, không nên tùy tiện gặp mặt. Hôm nay, dường như cuối cùng cơ hội cũng đã đến. Ngươi xem Nguyệt chiếu đình, Khánh đông viên, Liễu Ngoại lâu… Đây chẳng phải là ‘người hẹn gặp sau hoàng hôn, lúc trăng đã lên đầu cành sao?
- Nếu giống như chủ nhân nói.
Thị nữ cười khanh khách nói:
- Vậy ‘Thoát bố sam’ (cởi áo) nghĩa là sao?
Thiếu nữ mặt đỏ đến cổ, giơ tay ra hù dọa thị nữ kia:
- Ngươi dám đùa giỡn bổn quận chúa hả!
- Nô tỳ không dám, nô tỳ không dám…
Hai người nô nhau cười một tràng.
Bốn tên binh lính nối đuôi nhau đi vào. Ngũ Lang đóng cửa chính lại, chỉ vào Tây Sương phòng nói:
- Là gian phòng kia.
Tiểu Quan Tác liền dùng chìa khóa mở cửa đi vào, ba người còn lại thì đứng ở bên ngoài. Sau khi gã đi vào một lúc lâu sau vẫn không thấy có động tĩnh gì, kêu cũng không thấy trả lời, bèn để cho một người khác vào xem.
Ai ngờ người nọ cũng không thấy có động tĩnh gì. Hai người còn lại nhất thời trở nên căng thẳng, đưa tay sờ vào binh khí bên hông. Đầu hai người lại bị Ngũ Lang dùng một tay chụp lấy đập vào nhau, khiến cả hai ngất xỉu đi.
Lúc này, Huyền Ngọc từ trong Tây Sương phòng đi ra, hai tay tạo thành chữ thập, vẻ mặt áy náy nói:
- A Di Đà Phật, tội lỗi tội lỗi…
- Có rảnh rỗi thì niệm phật đi.
Tống Đoan Bình từ bên ngoài đi vào, trầm giọng nói:
- Ta nghe bọn chúng nói còn có bạn ở tửu lâu đặt bàn, thời gian còn lại của chúng ta không nhiều.
Hai người gật gật đầu, kéo hai tên lính khác vào. Trói tất cả lại, bịt miệng lại, rồi lột áo bào của bọn họ ra mặc vào. Cho dù lấy số lớn nhất đưa cho Ngũ Lang, cậu ta vẫn lấy vải bố rộng thùng thình mặc vào, thành chiếc áo sát thân.
Bên ngoài trời đã tối đen, ba người đi trên đường cũng không thấy rõ khuôn mặt. Đây đúng là thời gian đục nước béo có tốt nhất.
Văn soái đi ra ngoài, trạm gác của phủ nha môn tiếp theo cũng sẽ đổi từ cấm quân thành sương quân. Thấy ba người bọn họ mặc quân phục của cấm quân đi vào, bọn lính canh hỏi cũng không dám hỏi lập tức để bọn họ đi vào.
Ba người cứ nghênh ngang đi qua hai chốt canh gác trên đường, đên trước hành lang thông với Đông viên thì dừng lại. Phía trước là do cấm quân canh gác, nếu gặp mặt nhất định sẽ bị phát hiện.
Ba người lui về từ giữa đường hành lang, chuyển tới một chỗ góc tường không có người. Nhìn tường viện rất trơn cao hơn một trượng. Ngũ Lang buồn bực thở dài, chống tay vào chân đường đứng vững lại. Huyền Ngọc nhẹ nhàng nhảy lên đứng trên đầu vai y. Sau khi đã đứng vững thì nhìn Tống Đoan Bình gật gật đầu. Tống Đoan Bình lùi về sau hai bước, thở ra một hơi rồi lao tới thả người nhảy lên mặt tường. Đến khi nhảy đến chỗ cao nhất, Huyền Ngọc lại nâng y thêm một lần nữa lên tới đầu tường.
Tống Đoan Bình cũng kéo Huyền Ngọc lên đầu tường. Chỉ có Ngũ Lang đáng thương là phải ở dưới, không có cách nào lên được.
“Chờ ở chỗ này tiếp ứng” Tống Đoan Bình khoa chân múa tay thủ thế ra hiệu, an bài sứ mệnh quang vinh này cho Ngũ Lang. Tối nay là mười lăm, trăng tròn rất sáng, vừa đúng có thể dựa vào ánh trăng nhìn toàn bộ sân vườn. Quả nhiên là đã tìm ra được Liễu ngoại lầu.
Trong viện rất yên tĩnh, cấm quân canh gác ở đây chủ yếu tập trung ở tòa tiểu lầu ở sườn đông, đó cũng là nơi ở của Dư Tĩnh. Còn ‘Liễu ngoại lâu’ này chỉ có hai binh lính canh gác đang ngồi ở tảng đá trước cửa hóng gió nói chuyện.
Cũng không tốn bao nhiêu công sức, hai người đã đánh ngất xỉu hai tên lính có nhiệm vụ canh gác đó. Lục soát từ trên người bọn chúng được một cái chìa khóa. Mở cửa phòng, thả Trần Khác đã đợi lâu ra.