Nhất Phẩm Giang Sơn

Chương 19 : Trần hi lượng

Ngày đăng: 01:20 20/04/20


Hai cha con chạy tới bến đò nghe ngóng, chuyến thuyền cuối cùng ngày hôm nay vừa rời bến, muốn đi thuyền về Thanh Thần nhất định phải chờ tới sang ngày mai.



Trần Hi Lượng moi hết xâu tiền trong người ra, hy vọng thuê một chiếc thuyền nhanh chóng trở về Thanh Thần nhưng không biết vì số tiền anhta đưa không đủ, hay đi thuyền buổi tối thực sự nguy hiểm, tóm lại không có người lái thuyền nào chịu nhận chuyến làm ăn này.



- Cha, làm sao bây giờ?

Trần Thầm lo lắng hỏi lại.





- …..

Trần Hi Lượng nhìn Thanh Sơn ở nơi xa, nắm chắc chủ ý nói:

- Nhị Lang, con tá túc lại trên thuyền, ngày mai bắt chuyến thuyền sớm nhất trở về.



- Vậy còn cha?



Trần Hy Lượng ánh mắt kiên định như nước nói:

- Ta đi bộ về!



- Cha, ban đêm trên núi có sói dữ.

Trần Thầm lo lắng nói:

- Hay là chờ tới ngày mai đi cha.



- Không sao, ta có cái này!

Trần Hi Lượng từ đáy hòm sách rút ra một cây côn nói:

- Ta đã từng đánh chết sói.



- Vậy con đi cùng với cha.



- Không được, con đi chậm quá.

Trần Hi Lượng nói:

- Ta phải lập tức quay về, không thể chăm sóc được con!

Nói xong anh ta đậy thùng sách lại rồi ấn vào ngực con nói:

- Ta phải đi cho kịp giờ đóng cửa thành, buổi tối con tự tìm đồ ăn nhé.

Nói xong anh đi mất như một cơn gió.





Sáng hôm sau mặt trời đỏ mới mọc lên, bóng dáng gầy yếu mệt mỏi của Trần Hy Lượng thực sự xuất hiện bên ngoài thôn Thạch Loan. Từ đầu giờ dậu ngày hôm qua đến bây giờ là 5 canh giờ, anh ta đã đi được tròn tám mươi dặm đường núi, vốn ăn vận gọn gàng sạch sẽ, bây giờ trên người trở nên lôi thôi nhếch nhác, cả cái vạt áo giống như tua cờ rách te tua. Đôi dép xăng đan dưới chân… cũng chính là đôi guốc mộc… đôi tất sạch bên trong đã chuyển thành màu xám.



Nhưng tinh thần của anh ta vẫn sôi nổi như cũ, rửa sạch mồ hôi và bụi bẩn bên hồ, nhưng lại không về nhà trước mà đi tới bãi đốt than của nhà mình.


- Là ta!

Trần Hy Lượng trầm giọng nói.



- Là Nhị ca trở về!

Thúy Hoa khẩn trương chạy vào thông báo.



- Nhanh thế cơ à?

Hai công mẫu liếc nhau một cái đều cảm thấy bất ngờ.



- Chuyện gì phải đến sẽ đến.

Trần Hy Thế nói:

- Cho hắn vào đi.



Cánh cửa đóng chặt mấy ngày cuối cùng cũng mở ra, Trần Hy Lượng nhìn thấy hai đứa cháu mình, cũng là học trò mà mình dạy nhiều năm Trần Du và Trần Thung đang ở hậu viện. Người như thế nào thì dạy ra học trò như thế, Trần Du và Trần Thung không hề giống con của hai người đại ca và đại tẩu, là loại người giống với anh ta hơn.



Hai huynh đệ này đứng chờ ở đây là muốn thông báo với anh ta nhưng Trần Hy Lượng đã hỏi rõ sự tình vụ án rồi, tự nhiên không cần nói nhiều, gật gật đầu với hai đứa rồi đơn giản nói một câu:

- Con trai ta đâu?



- Nhị thúc, ở nhà chứa củi phía sau viện.

Trần Du cung kính đáp.



Trần Hy Lượng liền đi tới hậu viện, anh ta cần phải nhìn thấy tình hình của con trai mới yên tâm.



Trong nhà ngoài người nhà họ Trần chỉ có hai nha hoàn, thấy trong tay anh ta cầm theo côn, đâu dám tiến lên ngăn cản.



Đi vào hậu viện tới trước một nhà chứa củi khóa chặt cửa, Trần Hy Lượng xoay côn một vòng đập mạnh một nhát khóa cửa liền rơi xuống.



Điều này làm cho Trần Hy Thế đang ở trong phòng thăm dò cũng giật mình, bọn họ chưa từng thấy anh ta mạnh mẽ như vậy.



Trần Hy Lượng đẩy cửa phòng chứa củi ra liền nhìn thấy ba đứa con trai của mình quần áo tả tơi, xanh xao vàng vọt, thần thái hoảng loạn nằm cuộn tròn ở đó, nước mắt lã chã chảy xuống.



Thực ra Tam Lang đang ôm hai em của mình ngủ, ba huynh đệ bị Trần Hy Lượng làm giật mình hoảng sợ mà thôi.



- Cha …

Nhìn rõ người tới là cha mình, Tiểu Lục Lang và Hắc Ngũ Lang liền khóc lên sà vào lòng cha, khiến Tam Lang vô cùng hổ thẹn.