Nhất Phẩm Giang Sơn

Chương 398 : Ngươi dám giết ta?

Ngày đăng: 01:22 20/04/20


- Đúng là chỉ biết dắt sói về nhà, ngu không ai bằng!

Trần Hi Lượng vẻ sợ hãi nói:

- Bài học Đường triều mượn binh Thổ Phiên còn không biết rút kinh nghiệm. Không phải tộc ta, tất hại dân ta.



- Buồn cười tên Dư Võ Khê kia, danh tiếng lớn vậy, mà làm việc lại hồ đồ. Hừ, ta đã nghiêm lệnh Dư Tĩnh, nếu người Ấp La tiến vào biên giới một bước, là ngày y rơi đầu!

Địch Thanh ngạo nghễ nói:

- Việc của Đại Tống, không cần nước khác phải can thiệp.



- Đúng.

Trần Khác phụ họa:

- Việc của chúng ta không cần người khác bận tâm.



- Ha ha ha.

Địch Thanh cất tiếng cười to nói:

- Nói rất hay!

Nói xong Địch Thanh liền đứng dậy, đi tới trước soái ấn, cầm lấy một phần thư bổ nhiệm, nhìn Trần Hi Lượng nói:

- Ta muốn bổ nhiệm Trần Đại Lệnh làm Mạc Phủ Tán Họa, không biết Trần Đại Lệnh đồng ý không?

Chức Mạc Phủ Tán Họa, không phải là chức quan chính thức. Mà là chức quan tạm thời khi Chủ soái khai phủ vằng mặt. Đợi đội quân chiến đấu trở về, thì rút chức quan này lại.



Nếu tương lai chiến thắng khải hoàn, thì có luận công ban thưởng khác.



Ý tốt của Địch Thanh, Trần Hi Lượng không hề biết, nhưng ông ta vẫn vô cùng thành thực nói:

- Hạ quan đối với việc quân cơ dốt đặc cán mai, sợ làm hỏng đại sự của Nguyên soái.



- Không hiểu có thể chậm rãi học.

Địch Thanh cũng không trông cậy vào ông ta có thể làm cái gì, cười nói:

- Đại Tống của ta, địa vị của người luyện võ tuy không cao, nhưng nếu văn nhân có thể thông quân sự, con đường làm quan về sau sẽ thuận lợn hơn rất nhiều…

Đây là lẽ tất nhiên. Xa không nói, Tể tướng đương triều Bàng Tịch, Xu Mật Sứ Hàn Kỳ, đều đã từng lĩnh quân Tây Bắc.



- Về sau còn mong Nguyên soái chỉ bảo nhiều hơn.

Trần Hi Lượng liền vui vẻ lĩnh mệnh.



Địch Thanh lại nhìn về phía Trần Khác nói:


Nghĩ đến việc Địch Thanh hưởng thụ quang vinh đặc biệt này. Trần Thự liền ghen ghét dữ dội, thở dài nói:

- Người ta là Đại Nguyên soái. Y muốn dùng quyền thế đè ta, ta cũng đành bó tay.



- Trước khi quân đội của y tiến tới Quế Châu, hiện tai ngươi xuất chiến là vẫn còn kịp.

Dư Tĩnh chầm chậm nói.



- Xuất chiến…

Trong lòng Trần Thự bỗng nhảy dựng lên. Không phải là y không nghĩ tới chuyện đó. Chỉ có điều y sợ hãi quân pháp, vẫn cưỡng chế ý nghĩ này. Hiện tại nghe Dư Văn Soái ra lệnh, tâm tư tranh công lại nhen nhóm.



Trần Thự suy nghĩ, mệnh lệnh của Dư Văn Soái cũng là quân lệnh, vậy mình còn lo lắng cái gì? Chỉ cần đánh thắng trận này, giành lại Lưỡng Quảng, mình sẽ trở thành anh hùng quốc gia. Vậy thì Địch Thanh cũng không dám động tới mình.



Cho dù đánh không thắng, cũng chả sao. Từ khi Thái Tông đăng cơ tới nay, còn chưa nghe nói có người bị giết vì vi phạm quân kỷ. Hơn nữa, tới lúc đó còn có cớ là Dư đại nhân ra lệnh. Địch Thanh là một kẻ võ phu, làm sao dám đắc tội một vị quan văn siêu cấp như vậy?



Suy nghĩ đắn đo một hồi, Trần Thự phát hiện kế này rất khả thi. Việc này không nên chậm trễ.

Hai ngày sau, Trần Thự liền chọn ra binh mã, đem toàn bộ lính tôm tướng cua, tổng cộng năm mươi nghìn người. Giả xưng là một trăm năm mươi nghìn người xuất kích.



Kết quả là ngay cả thành Ung Châu cũng không có lấy được, lại bị Mã Chí Thư giết cho tè ra quần. Mang theo tàn binh bại tướng trở về Tân Châu.



Hai ngày sau, đại quân của Địch Thanh, trải qua cuộc hành quân dài, cũng đã đến được Tân Châu.



Còn chưa vào thành, Địch Thanh đã nghe thấy việc có đại quân tự tiện xuất chiến, binh bại như núi đổ. Thần sắc ông ta trở nên lạnh lùng, không nhìn tới sự phẫn nộ, nhưng bàn tay to kia, đang nắm chặt lấy chuôi đao.



Dưới cửa thành, đám văn võ bá quan đến nghênh đón, đợi tới đợi lui, cúi cùng đợi được tướng lệnh của ông ta:

- Đại soái thăng trướng, toàn thể văn võ, đi đến đại doanh ngoài thành kiến giá.



Trong lòng Trần Thự vốn khiếp đảm, thấy thế lại càng sợ hãi, nhìn Dư Tĩnh nói:

- Văn soái…



Dư Tĩnh cười lạnh nói:

- Sợ cái gì, dù cho đầm rồng hang hổ, có lão phu ở đây, y cũng không dám làm gì.