Nhất Sinh Nhất Thế Tiếu Hồng Trần

Chương 2 : Biết điều thì giao giấy ra đây!

Ngày đăng: 17:06 30/04/20


“Nương nương, người không sao chứ?” Cung nữ nọ đứng bên cạnh, nhìn người con gái mặt đầy bi thương kia, trong lòng thấy hơi khó hiểu, không biết vì sao đang yên đang lành mà người lại hôn mê, rồi sau khi tỉnh lại thì chỉ ngẩn người ngồi đó.



“Ừ.” Yếu ớt đáp lại một tiếng, nếu nàng biết mình sẽ xuyên không, thì nhất định nàng sẽ dùng sạch tiền trong sổ tiết kiệm! Giờ thì hay rồi, con nhóc Yêu Vật chết tiệt kia được lợi lớn!



“Ta tên là gì?” Nàng uể oải mở miệng, cả người cúi rạp xuống mặt bàn.



“Hả? Nương nương, sao ngay cả tên mình mà người cũng không nhớ? Không phải là người bị đánh đến mất trí nhớ đấy chứ? Có cần nô tỳ đi mời ngự y tới xem bệnh cho người không?” Khi nương nương hỏi nàng ta đã có chuyện gì xảy ra, nàng ta chỉ nghĩ là vì nương nương vừa tỉnh lại, nên đầu óc chưa tỉnh táo thôi.



“Ta bảo ngươi trả lời thì trả lời đi, nói mấy câu vô nghĩa đó làm gì!” Không thấy tâm trạng của ông đây không được tốt hay sao?



Nha hoàn run rẩy, quỳ sụp xuống bên chân nàng: “Nương nương, khuê danh của người là Tô Cẩm Bình, vì là con của thiếp, nên lúc ở phủ Thừa tướng cũng thường xuyên bị các tiểu thư khác bắt nạt, giờ vào hoàng cung cũng bị ức hiếp, hu hu…”



Khoé miệng nàng hơi co rút, Tô Cẩm Bình à? Tố Tinh Phẩm*? Ai mà nghĩ ra cái tên xấu thế?



(*) Hai cái tên này đọc hơi giống nhau.



Tô Cẩm Bình: 苏锦屏 [su jin bing]: bức tranh tươi đẹp.



Tố Tinh Phẩm: 素精品 [su jing pin]: sản phẩm hoàn mỹ…



“Thân phận của ta là gì?” Tiền lương của nương nương chắc cao lắm nhỉ? Nghĩ vậy, trong lòng nàng cũng cân bằng hơn một chút.



“Hồi bẩm nương nương, người được đích thân Hoàng thượng phong làm Cẩm Tài nhân, hàm ngũ phẩm!” Nương nương thật sự rất kỳ quái, lúc tỉnh lại đã làm nàng ta sợ hết hồn, giờ lại biến thành thế này.




“Bà đây phải đi nhà xí! Nhịn không nổi nữa rồi!” Cái gì mà nên với không nên, nàng chỉ biết là nếu giờ nàng đứng ngoài cửa lâu thêm chút nữa thì khả năng nàng sẽ ra quần mất!



Đôi mày kiếm khẽ nhướng lên, hôm nay trên đại điện hắn đã gặp cô gái này, hắn cũng không tin nàng không biết hắn! Chỉ e đây là thủ đoạn tranh sủng của phụ nữ trong hậu cung, muốn khiến hắn để mắt tới mà thôi! Nghĩ xong, hắn cũng lười liếc nàng thêm một cái, lướt qua nàng…



Tô Cẩm Bình giận dữ, túm lấy cánh tay hắn: “Ngươi có phong độ của quý ông không thế, lại còn tranh toilet với phụ nữ nữa!”



Hắn dùng nội lực, đẩy văng tay Tô Cẩm Bình ra, rồi cao giọng quát: “Làm càn! Ngươi dám nói chuyện như vậy với trẫm?!”



“Ngươi là Hoàng đế?” Tô Cẩm Bình như cười như không nhìn hắn, hắn nghĩ nàng là đồ ngốc hay sao? Có ai nhìn thấy Hoàng đế mặc quần áo màu tím chưa? Ai làm Hoàng đế mà chẳng mặc áo vàng?!



Nhìn thấy sự hoài nghi hiện rõ trong mắt nàng, đáy mắt Hoàng Phủ Hoài Hàn xuất hiện một tia không kiên nhẫn, hôm nay vừa gặp trên điện, làm sao cô gái này lại có thể không biết hắn? Giả vờ cũng phải có giới hạn!



“Ồ, được rồi, ngài là Hoàng đế, thân phận của ngài rất cao quý, vậy mời ngài vào trước đi!” Con mẹ nó, nghĩ ông đây dễ lừa lắm à? Hừ, cứ vào trước…



Nhận ra sự trào phúng trong giọng nói của nàng, nhưng hiện tại hắn cũng thực sự quá gấp, không muốn dây dưa nhiều với nàng nữa, nhanh chóng bước vào trong. Đang chuẩn bị cởi quần để giải quyết vấn đề khó nói nào đó, thì hắn chợt cảm giác một lực rất lớn đánh thẳng về phía mông mình. Hắn vội vàng tránh sang bên cạnh, nhưng vẫn suýt bị đạp một chân xuống hố phân trong nhà xí!



Cũng may, nội công của hắn thâm hậu, liền chống tay vào vách tường mới tránh xảy ra bi kịch! Khuôn mặt như ngọc nháy mắt đen như mực, hắn quay đầu trừng mắt nhìn người không biết sống chết kia: “Tô Cẩm Bình, ngươi thật to gan!”



“Giả vờ đi, tiếp tục giả vờ đi! Còn dám giả làm Hoàng đế à? Chẹp chẹp…” Nói xong, nàng nhìn hắn từ trên xuống dưới như đánh giá hàng hoá: “Bộ dạng cũng hơi giống Hoàng đế đấy, nhưng không ai nói cho ngươi biết, Hoàng đế phải mặc màu vàng sao? Cũng không ai nói cho ngươi biết, Hoàng đế đi nhà xí, thì đằng sau sẽ có cả đoàn người theo hầu sao? Xin hỏi vị Hoàng đế này, người hầu của ngài đâu? Còn nữa, Hoàng đế muốn đi nhà xí cũng đều có ngự dũng*, ngươi có thấy Hoàng đế nhà ai mà hơn nửa đêm không ngủ được, còn chạy ra ngoài tranh nhà xí với người ta không? Biết điều một chút, giao giấy ra, bà đây còn có thể tha cho ngươi một mạng!”



* Thùng để đi vệ sinh chuyên dùng cho vua.