Nhất Sinh Nhất Thế Tiếu Hồng Trần
Chương 27 : Thập nương ơi thập nương, vì sao nàng nhẫn tâm bỏ ta mà đi
Ngày đăng: 17:07 30/04/20
“Không cần” Hắn nhẹ phun ra hai chữ, còn có cảm giác hơi nhếch nhác.
Đôi mắt phượng như mang ý cười, cũng không tiếp tục làm khó hắn.
Sau đó, lại một khoảng im lặng, bỗng nhiên, hắn lại chủ động lên tiếng: “Ta muốn biết…” Ba chữ nói ra, nhưng lại không có vế sau.
“Nói đi!” Nàng cất kỹ lọ thuốc, ghé vào đầu giường, đôi mắt phượng loé lên ý cười, có chuyện khiến hắn cảm thấy hứng thú là tốt rồi, ít nhất cũng chứng minh hắn vẫn là con người.
Kết quả là, sau khi hỏi xong, một lúc lâu cũng không thấy nói tiếp.
Đầu Tô Cẩm Bình như bị lửa đốt phừng phừng, nàng đã nhận thức sâu sắc ba từ “thiếu tự trọng” rồi, ba từ đó cũng không đủ để hình dung nàng nữa! Vì sao nàng cứ phải dùng mặt nóng mà áp lên cái mông lạnh này của hắn chứ? Hả?! Chẳng lẽ nàng ở cổ đại đến ngu người rồi, buồn chán quá đâm ra thích tự ngược à?
“Thôi đi, hỏi cái này cũng không nói, cái kia cũng không nói, không có lòng gì hết. Ta về đây, mấy ngày nữa lại đến.” Nói xong, nàng ra vẻ phẫn hận xoay người rời đi.
Đôi mắt như ánh trăng say lòng người thản nhiên nhìn theo bóng nàng, đôi môi mỏng hơi giật giật, nhưng cuối cùng vẫn nhẹ nhàng khép lại…
Tô Cẩm Bình bước ra cửa, đóng kỹ cửa lại giúp hắn. Một cơn gió thu thổi qua, hoa lê bay tán loạn trước mắt nàng, đôi môi anh đào cũng từ từ cong lên, làm sao nàng lại không biết nửa câu sau của hắn định nói gì chứ?
Ta muốn biết… mục đích của cô!
Nàng biết hắn không tin nàng, nhưng nàng cũng có tự tin rằng, cuối cùng sẽ có một ngày, hắn tin nàng! Chỉ là, hiện giờ chính nàng cũng không hiểu vì sao mình không kìm được lại muốn trêu chọc hắn. Có điều, rất nhiều chuyện cũng không cần thiết phải hiểu, muốn làm thì cứ làm thôi.
…
Nhiều ngày nay, đám người Tô Cẩm Bình vội như lên trời, rốt cuộc cũng đến sinh thần của Hoàng Phủ Hoài Hàn.
“Soạt” một tiếng, nến trong đại điện đột nhiên tắt hết.
Mọi người đang kinh hãi, sắp hét ầm lên, thì tiếng nhạc bỗng vang lên, trong trẻo, linh động, thanh nhã, vô cùng êm tai! Hoàng Phủ Dật ngẩn người, hắn không hề biết trên thế gian này còn có khúc nhạc như vậy!
Một giọng nói không phân biệt được là nam hay nữ vang lên, nhẹ nhàng xướng: “Những suy nghĩ hoang đường ngốc nghếch, hoà vào nghìn dặm hồng trần. Lạnh lùng như thế, sao có thể nhớ nhung, cố nhân đã xa, xa tới triều Minh mộng ảo. Chỉ đành buồn bã ngóng trông…”
Một ngọn đèn lưu ly được thắp lên, giữa đại điện bừng sáng, một thân cây được dựng lên không biết từ bao giờ. Công tử áo trắng cầm quạt trong tay, quay lưng về phía mọi người, đứng dưới tán cây xướng tiếp: “Lần đầu gặp giống như bừng tỉnh, hình bóng lẻ loi, im lặng dưới gốc cây đa, toàn thân đắm chìm trong ánh trăng. Lẳng lặng nhìn cũng cảm thấy được kề gần bên mà như xa tận chân trời, ai bạc lòng đùa giỡn tình ta…”
Mọi người đều ngơ ngác nhìn người mặc áo trắng kia, quả nhiên là im lặng đứng dưới tán cây, toàn thân đắm chìm trong ánh trăng!
Nốt nhạc bỗng cao vút, đám nhạc công nhanh tay gảy đàn, “thanh niên” áo trắng cũng hơi ngẩng đầu lên: “Làm sao chịu đựng được cuộc đời bạc bẽo, chỉ muốn uống ba nghìn ly rượu say, bỏ qua đi những trò cười trên thế gian, quay đầu lại không còn vướng bận vui buồn, cả đời này chìm trong cô tịch…”
Khi câu hát vừa dứt, âm nhạc du dương vẫn văng vẳng bên tai mọi người, như không hề có sự kết thúc! Mọi người giống như lạc vào tiên cảnh, trong giấc mộng ảo mà “thanh niên” áo trắng kia sáng tạo ra…
Hoàng Phủ Hoài Hàn ngồi dựa trên long ỷ, hơi nheo đôi mắt lạnh, nhìn hình bóng kia, đó chắc chắn không phải là Dạ!!! Vậy thì là ai?
“Thanh niên” kia từ từ mở miệng cười buồn, mang theo vẻ bi thương, đau xót khó nén: “Thập Nương, Thập Nương, vì sao nàng nỡ bỏ ta mà đi, vì sao nỡ bỏ ta mà đi!”
Hoàng Phủ Dạ đứng thừ người phía sau cánh gà, sao không ai nói cho hắn biết có đoạn dạo đầu này? Không phải bắt đầu của câu chuyện, là Lý Giáp gặp Đỗ Thập Nương ở thanh lâu sao? Sao còn thêm đoạn này nữa?
Giờ thì hay rồi, hình tượng của cô nàng kia chớp mắt sáng bừng lên! Hắn đen mặt quay lại nhìn Hồng Phong, nhỏ giọng hỏi: “Sao lại thế này?”
“Khụ khụ, ngài cứ diễn như cũ là được. Tối hôm qua nàng ta sửa kịch bản suốt đêm!” Hồng Phong lau mồ hôi trên trán, không dám nhìn vào mắt Hoàng Phủ Dạ.