Nhất Sinh Nhất Thế Tiếu Hồng Trần

Chương 28 : Kịch bản bị bóp méo thế này à

Ngày đăng: 17:07 30/04/20


Tâm trạng mọi người đều bị thanh niên áo trắng kia tác động, không hiểu sao bỗng trở nên ưu thương vô cùng, lại càng tò mò hơn, “Thập Nương” kia rốt cuộc là ai.



“Thanh niên” xoay người, rốt cuộc mọi người cũng nhìn thấy rõ dung mạo của “hắn”, trẻ trung, lịch sự, thanh tú, khuôn mặt trái xoan tinh xảo, mày liễu cong cong, một đôi mắt đẹp, tươi sáng, rực rỡ, cánh môi anh đào hơi mím lại, nếu không phải ánh mắt kia không giấu được khí khái hào hùng, thì mọi người có lẽ còn nghĩ “hắn” là một cô gái!



Khoé miệng Hoàng Phủ Hoài Hàn và Tô Niệm Hoa đều run rẩy, Thượng Quan Cẩn Duệ cũng ngẩn người…



Trên mặt “hắn” lúc này, nồng đậm ưu thương, khoé môi lại lần nữa nhếch lên một nụ cười khổ. Bỗng nhiên, “hắn” ôm chặt lấy ngực mình, ho khụ khụ vài tiếng, máu tươi phun ra như đoá mai nở rộ trên tấm áo trắng, đôi môi mỏng khẽ hé mở: “Thập Nương, còn nhớ năm đó…”



Lúc này, đèn bỗng vụt tắt.



Khi đèn sáng lại, trong đại điện đã không còn cái cây kia, cũng không có người đó, chỉ còn lại một tấm bình phong…



Đợi một lúc lâu cũng không thấy ai đi ra, mọi người bắt đầu nhỏ giọng bàn tán.



“Hoàng Phủ Dạ! Ngươi còn không mau đi ra đi!” Cô nàng nào đó nhỏ giọng mắng, nàng đã ra sức diễn như vậy, không phải tên này lại mất bình tĩnh chứ?



“Cô có thể nói cho bản vương biết, vì sao lại kịch bản lại không giống như đã tập không?!” Hắn đã thắc mắc không biết vì sao đang yên đang lành nàng lại phải chuẩn bị hai bộ xiêm y mà, hoá ra là định diễn hộc máu!!!



“Diễn xong ta giải thích với ngươi sau!” Nàng đạp một cước vào mông Hoàng Phủ Dạ, đá hắn ra ngoài. Hừ, trong truyện, Lý Giáp là một tình lang bạc bẽo, Tô Cẩm Bình nàng làm sao có thể diễn nhân vật như thế được, đương nhiên là phải bóp méo kịch bản rồi!



Khi Hoàng Phủ Dạ mặc xiêm y màu đỏ bước ra đại điện, xung quanh nhất thời yên tĩnh hẳn! Vị “cô nương” mặc váy đỏ kia, phô bày ra dung nhan tuyệt mỹ, giống như hoa anh túc có sức quyến rũ chết người, ánh mắt chỉ nhẹ nhàng đảo qua đã khiến cho bụng dưới của không ít đại thần căng lên!



Có điều, mọi người nhanh chóng phát hiện có gì đó không ổn. Ánh mắt người kia… màu tím nhạt! Khắp thiên hạ này, chỉ có một người có tròng mắt màu tím nhạt, lại còn khuôn mặt quen thuộc kia nữa. Đó là… đó là… Dạ Vương?!



Mọi người bỗng hoá đá, sau đó lại càng hỗn loạn hơn! Trời ạ, tam quan vỡ nát hết rồi! Khí tiết bỏ đi đâu?! Ông trời ơi, thần thánh ơi, đó là Dạ Vương!!! Có ai có thể nói cho bọn họ biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?!




Từng hình ảnh một diễn ra trước mắt mọi người…



Chỉ thấy, “cô nương” váy đỏ cầm bút đứng bên bàn, khoé môi “thanh niên” áo trắng hiện lên một nụ cười dịu dàng, nắm tay “nàng”, dạy “nàng” viết chữ: “Thập Nương, đây là số một, viết thế này!”



Chỉ thấy, hai người chạy thật nhanh, “thanh niên” áo trắng đưa tay che trên đầu “cô nương” váy đỏ: “Thập Nương, cẩn thận bị ướt!” “Cô nương” váy đỏ cũng quay đầu lại, dịu dàng nhìn “hắn” một cái…



Tình nồng như vậy, khiến người ta còn không để mắt đến chuyện Tô Cẩm Bình thấp hơn Hoàng Phủ Dạ một cái đầu, cũng không để mắt đến… hình ảnh này tương đối kỳ quái…



Chỉ thấy, hoa đào bay đầy trời, “thanh niên” nghiêng người dựa dưới tán cây, “cô nương” dựa vào ngực hắn, như muốn nói dù sống chết cũng quyết không rời…



Các đại thần đều kinh ngạc nhìn bọn họ, nhóm phi tần cũng vô cùng hâm mộ, một đôi như vậy, trời sinh đã nên ở cùng với nhau, không phải sao?



Đám người Hồng Phong ra sức tung hoa, tay mỏi đến muốn gãy cả ra!



Hình ảnh lại thay đổi…



“Lang quân, chàng nghĩ, phụ thân đại nhân của chàng liệu có đồng ý cho chúng ta ở bên nhau không?” Trên mặt Hoàng Phủ Dạ đầy vẻ lo lắng.



Tô Cẩm Bình cầm tay “nàng”, dịu dàng cười: “Thập Nương, nàng tin ta! Cả đời này, không phải nàng thì ta không cưới!”



Mọi người đưa tay lau nước mắt ở khoé mắt, cảm động quá! Ngay cả hai vị Vương gia bình thường không ưa gì Hoàng Phủ Dạ, lúc này cũng quay đầu đi, mũi cay cay. Hoàng Phủ Hoài Hàn vừa cảm thấy quái dị, lại vừa thấy hơi xúc động.



Nhưng bản thân Hoàng Phủ Dạ thì lại co rút khoé miệng, theo kịch bản thì khi Thập Nương hỏi đến đây, không phải Lý Giáp sẽ lộ vẻ mặt khó xử, rồi đồi bại nói “Ta cũng không biết” sao? Sao lại biến thành là “không phải nàng thì không cưới”? Còn thổ lộ thâm tình thế này nữa!!!