Nhất Thời Xúc Động, Bảy Kiếp Không May
Chương 3 :
Ngày đăng: 03:57 22/04/20
Bánh xe số mệnh bắt đầu xoay chuyển từ ngày đó. Tỉnh dậy từ giấc mộng, ta dường như có thể nhìn thấy Lí Thiên Vương đang dựa bàn cầm bút, dáng vẻ cầm bút cực kỳ kích động. Ta như khối thịt bị bút trúc tùy ý đâm chọc, tùy ý rải đầy nước tương trên thân thể ta, quét qua quét lại…
Ta kéo chăn che kín đầu, để bản thân dứt bỏ hình ảnh tà ác này, mãi đến khi không thở nổi mới tung chăn ra, mạnh mẽ ngồi dậy.
Không được! Nếu như cứ thần phục vận mệnh như vậy, thật sự là lãng phí một bụng đầy ý nghĩ xấu của ta, phi! Quá lãng phí trí nhớ kiếp trước ta hỗn ăn hỗn uống ở thiên giới, ta phải đấu tranh.
Ta cắn ngón tay, sầu mi suy nghĩ cho tương lai, có biện pháp nào mà một phát có thể thoát khỏi tiểu tử Sơ Không kia hay không…
Bỗng nhiên, một ý tưởng chợt lóe lên trong đầu, cái mà Lí Thiên Vương viết là tình duyên bảy kiếp. Nếu như ở kiếp nào đó, ta cùng với Sơ Không, một trong hai người chết sớm, đi đầu thai sớm, đợi đến khi người kia sống thọ và chết đi, như vậy cũng đầu thai sau người kia một khoảng thời gian. Nói như vậy, sau này mỗi kiếp cũng không cần né tránh mà cứ tự nhiên vuột qua nhau như vậy!
Nghĩ thông suốt, ta kích động chạy đến trước gương đồng hung hăng hôn lên khuôn mặt của mình trong gương mấy phát.
Thân phận tiểu thư tướng phủ là có thể danh chính ngôn thuận hết ăn lại nằm, đương nhiên là ta sẽ không nỡ mà tự sát để kết thúc cuộc sống như vậy, vậy thì…
Ta nhìn mặt thịt nhỏ nhỏ âm trầm của mình trong gương, cười khặc khặc: “Lục Hải Không thân ái a, vì cuộc sống hạnh phúc của chúng ta sáu kiếp sau, ngươi phải chết, không chết không được.”
Sau mấy ngày lên kế hoạch kỹ càng, ta kích động chạy đến phủ tướng quân, may mắn là trong phòng không có người, là thời cơ vô cùng tốt để ra tay.
Lục Hải Không im lặng nằm trong nôi, so với mấy ngày trước, hắn xinh đẹp thêm không ít, làn da mềm mại, lông mi dày lại dài. Ta nhịn không được ghé vào bên cạnh cái nôi, vươn tay chọt vào cái miệng của hắn. Không nghĩ tới một phát chọt này lại khiến hắn tỉnh lại.
Hắn chớp đôi mắt ngập nước, tinh xảo đặc sắc nhìn ta, tâm can ta run lên, đem dáng vẻ xấu hổ vừa nảy mầm đạp xuống.
“A.” Không rõ ý tứ của hắn là gì, hắn kêu lên một tiếng, sau đó dùng ngón tay đầy nước miếng tóm lấy bím tóc của ta: “A!” Hắn dùng sức tóm, kéo làm da đầu ta phát đau, đứa nhỏ đáng giận này lại làm cho ta nghĩ tới tiên nhân hung ác áo hồng kia.
Ta khống chế sự mềm lòng, vươn tay nắm chặt cổ của đứa nhỏ, cảm giác mềm mại yếu ớt làm cho ta cảm thấy bản thân không cần dùng lực, chỉ chạm vào vài cái là nó sẽ mất đi.
Người giàu có, nhân duyên gặp gỡ thật sự là không thể nói…Ta đang nghĩ, đột nhiên có một người trước mặt đâm vào ta. Ta bị hắn đâm đến mức lảo đảo ngồi té xuống đất. Lục Hải Không ở bên cạnh kinh hãi, vội đỡ lấy lưng ta, kích động gọi ta: “Vân Tường! Đau không đau không đau không?”
Ta lắc lắc đầu, tinh thần phục hồi trở lại, túi tiền trong tay đã không rõ tung tích!
Ta nghĩ tới những ngày cực khổ ở thiên giới bản thân không có được một chút tiền nhàn rỗi, đầu óc thoáng chốc nóng lên, trong túi tiền đó thật sự là do ta vất vả dành dụm a! Nói cướp là cướp, quả thật so với Sơ Không làm nát quạt tròn của ta khi trước còn đáng giận hơn!
“Đại gia ngươi!” Ta xăn tay áo, đứng dậy quát: “Trộm tiền thì táo bón cả đời! Tiểu tặc đứng lại cho ta!” Ta rống xong thì chạy đuổi theo, không quan tâm đến chân của Lục Hải Không ngắn hơn chân ta nhiều.
Tên trộm phía trước dường như là không đoán ra được tiểu nha đầu mười tuổi như ta lại dám đuổi theo hắn, hắn chột dạ, chạy cuống lên. Phố xá sầm uất nhiều người, phạm nhân giật tiền chạy đâm người ngã ngựa đổ, gà bay chó sủa, mà ta lại dựa vào thân hình nhỏ bé của mình, chui đông lủi tây rất nhanh đã đuổi theo được hắn.
Sau khi trải qua lục đạo luân hồi tẩy rửa sạch sẽ, trên người ta đã không còn pháp thuật, nhưng một ít quyền cước vẫn nhớ rõ, đối phó với người có võ công cao thâm thì không được nhưng đối phó với tiểu tặc cũng đủ. Đối phương là nam tử trung niên, hình thể lớn hơn nhiều so với ta, ta nghĩ tốc chiến tốc thắng, cứng đối cứng khẳng định là không được. Vì thế, trước khi đuổi kịp tên trộm kia một bước, ta thuận tiện vớ cái chày cán bột của một cửa hàng ven đường, đến cách hắn hai bước thì đưa cái chày từ dưới lên, chỉ nghe “bang” một phát, trúng ngay điểm yếu giữa đũng quần của tên trộm. Hắn rên lên một tiếng, sau đó ngã thẳng tắp lên mặt đất, ôm đũng quần, lăn lộn qua lại như con sâu lông.
Ta tiếp tục cố gắng nhảy lên người hắn, hung hăng đá mấy đá vào đũng quần hắn, tên trộm sùi bọt mép, sau đó hôn mê bất tỉnh.
Ta ném chày cán bột, từ túi áo tên trộm tìm thấy túi tiền của ta: “Hừ, dám cướp tiền của cô nương, muốn chết sao?
Cẩn thận đem tiền trong túi đếm một chút, phát hiện không thiếu gì, ta thấy mỹ mãn nở nụ cười: “Lục Hải Không, chúng ta đi mua kẹo hồ lô đi.”
Xung quanh là một mảnh im lặng.
Ta chớp mắt, nhìn bốn phía một chút, lúc này mới phát hiện, xung quanh ta là những người xa lạ thần sắc hốt hoảng.
“Di?” Ta mờ mắt, Lục Hải Không… Ở đâu?