Nhất Thời Xúc Động, Bảy Kiếp Không May
Chương 4 :
Ngày đăng: 03:57 22/04/20
Kỳ thực, so với việc để lạc Lục Hải Không, mục đích nguyên bản của ta còn đáng sợ hơn. Nhưng là sau khi để lạc mất Lục Hải Không, ta lại chìm vào một nỗi sợ hãi thật sâu.
Sự sợ hãi phát ra từ những tưởng tượng bi quan, nếu Lục Hải Không như vậy chết đi thì không sao, nhưng nếu hắn bị người xấu bắt đi, bán làm cu li, làm nô tài, thậm chí…bán vào kỹ viện…Hình ảnh nào đó lóe lên trong đầu làm người ta hỏng mất.
Nếu là như vậy, ta nghĩ, mặc dù Sơ Không đến địa ngục, mặc dù liều mạng mất hồn mất vía cũng sẽ làm ta biến mất trong cả ba giới nha. Làm người cũng không thể đắc tội như vậy.
Ta đi trên đường la tên Lục Hải Không, chưa bao giờ mong hắn bình an vô sự xuất hiện trước mặt ta đến thế. Tìm một ngày cũng không có kết quả.
Sắc trời dần tối, bốn cửa đông tây nam bắc kinh thành bắt đầu đóng lại. Nếu có người đem Lục Hải Không bắt đi, lúc này chỉ sợ là đã ra ngoài thành rồi. Lấy sức lực của ta nhất định tìm không thấy người. Ta nghĩ Lục Hải Không tốt xấu gì cũng là con đại tướng quân, đại tướng quân chắc hẳn có thể sử dụng chút quyền lực tìm con, suy nghĩ đến đây, ta lập tức chạy về nhà.
Hai đèn lồng đỏ thẫm ở cửa phủ tướng quân đã thắp sáng, thị vệ đứng ngay thẳng. Ta đang muốn chạy vào đã thấy khuôn mặt áy náy của Tống cha đi từ trong ra, bên cạnh hắn là đại tướng quân. Tống cha lắc đầu nói: “Đều là do ta, thường ngày không dạy dỗ nha đầu kia cho tốt, để nàng lớn gan lớn dạ gây tai họa hôm nay. Lục huynh, khi tìm được nha đầu kia, nhất định mang nàng đến bồi tội.”
Trong lòng ta “Lộp bộp” một chút, không phải là Lục Hải Không xảy ra chuyện gì chứ. Nhất thời không kể Tống cha sẽ phạt ta như thế nào, ta đã vọt qua: “Cha, tướng quân, Lục Hải Không hắn…Hắn như thế nào?”
Lục tướng quân còn chưa nói, liền bị cha ta ngắt lời nói: “Như thế nào! Nha đầu ngươi còn dám hỏi thế! Thường ngày ta không quản ngươi, khiến ngươi không biết chừng mực. Hôm nay ta phải dạy dỗ ngươi thật tốt!” Tống cha nắm tay áo của ta, kéo ta đi về cửa tướng phủ, chưa vào cửa đã hét: “Lão Triệu! Mang gia pháp ra đây!”
Đây là lần đầu tiên Tống cha dùng gia pháp với ta, ta vừa sợ hãi bị đánh, vừa cố chấp hỏi: “Lục Hải Không thật sự bị người ta bán đi sao? Sao một thời gian ngắn vậy đã bị bán? Bán thế nào…Bán bao nhiêu?”
Tống cha tức giận đến run rẩy: “Ta thật muốn đem ngươi đi bán!”
“Tống huynh.” Lục tướng quân chen vào nói: “Vân Tường còn nhỏ, không hiểu chuyện là hiển nhiên, tiểu tử nhà ta cũng không xảy ra chuyện lớn gì, việc này liền cho qua đi.”
Ta không đợi Tống cha trả lời, liền chen vào nói: “Lục Hải Không không có chuyện gì lớn? Vậy là có chuyện nhỏ sao?”
Trung thu năm đó, trăng tròn trên bầu trời, một mùi hương kỳ quái bỗng dưng bay đến tướng phủ, ta quay đầu, giật mình khi nhìn thấy một làn khói đặc bốc lên từ phủ tướng quân. Thoáng chốc ánh lửa nổi lên tận trời, chớp mắt đã cướp đoạt đi ánh trăng sáng.
Ta chớp mắt, nghĩ đến thần sắc nghiêm túc của Tống cha mấy ngày nay cùng với Lục Hải Không không biết tung tích, nhất thời hiểu được, a, thì ra triều đình đã xảy ra chuyện.
Ta vỗ vỗ cái miệng dính đầy vụn bánh trung thu, vừa đứng lên, chợt nghe Tống cha nói: “Ngươi đi đâu?”
“Trở về phòng a, ăn no rồi.”
Tống cha nhăn mi, phân phó thị vệ bên người: “Coi chừng tiểu thư. Đêm nay không cho nàng đi bất cứ nơi nào.”
Ta xoay người trở về phòng, thầm nghĩ đại hỏa cách vách như vậy, Tống cha ngay cả xem cũng không dám ra ngoài liếc mắt một cái. Nếu không phải ý của bề trên, ai dám ra tay với đại tướng quân đương triều.
Xem ra lần này Lục Hải Không chạy trời không khỏi nắng rồi.
Mười năm, hắn rốt cục sớm đi đầu thai, bắt đầu sự sai lệch với ta trong vướng mắc tình duyên bảy kiếp này.
Trở về phòng đi ngang qua từ đường, ta đột nhiên nhớ tới ngày ấy Lục Hải Không ở trong lòng ta, ánh mắt tràn đầy ao ước, hắn nói ta chảy nước miếng làm ướt tay áo hắn, hừ, hỗn tiểu tử, ai sẽ chảy nhiều nước miếng như vậy…
Ta bĩu môi, dưới chân rốt cuộc vẫn không thể cất bước.
Bằng không… Ta đi giúp hắn thu nhặt cái thi thể, tốt xấu gì cũng đã đấu trí đấu dũng nhiều năm như vậy, không phải sao…