Nhất Thời Xúc Động, Bảy Kiếp Không May

Chương 5 :

Ngày đăng: 03:57 22/04/20


Vô cùng thuần thục lừa gạt ánh mắt của bọn thị vệ ngu xuẩn, ta từ sau phủ tướng gia trèo tường ra ngoài. Đi một vòng thật lớn, cuối cùng đến cửa sau của phủ tướng quân. Trong phủ tướng quân lửa cháy tận trời, nhưng trừ bỏ âm thanh thiêu đốt của lửa, chỉ còn lại một mảnh tịch mịch.



Không lâu sau ta khép cửa lại, thầm nghĩ, ta cứ như vậy đi vào thì không tránh khỏi chạm mặt với sát thủ, đến lúc đó không nhặt được xác Lục Hải Không, còn đem bản thân ta đưa cho họ, ta không có lời. Tâm tư ta vừa chuyển, nhớ tới ở chân tường phía Đông của phủ tướng quân có một lỗ chó, nấp ở đó, cho dù có sát thủ cũng tìm không được.



Chỉ là nhận được sự giáo dục của nhân gian nhiều năm, ta cảm thấy đi lỗ chó quả là cuộc sống không sáng lạn, những năm qua chưa từng đi, hôm nay lại đi, không biết dáng người này còn có thể chui lọt không.



Mà khi ta đi đến dưới chân tường, lại kinh ngạc phát hiện từ bên trong lỗ chó đang mắc kẹt một người, chính là Lục Hải Không mà ta định đi lượm xác. Một nửa người hắn đang ở ngoài tường, nửa kia đang ở trong tường, vì mắc kẹt mà xấu hổ, ta gật đầu, trầm ngâm nói: “Như thế này, quả thật là ta sẽ không qua được.”



Nhưng mà lúc này không phải là lúc phát biểu cảm tưởng đi.



Lục Hải Không nghe thấy thanh âm của ta, chậm rãi ngẩng đầu lên. Khuôn mặt xưa nay sạch sẽ giờ bị dính máu đến một nửa, ánh mắt trong suốt từ trước đến giờ nay lại bị một tầng bụi bặm bịt kín, một mảnh mờ mịt. Hắn thất thần nhìn ta chằm chằm, không có cảm xúc dao động nào, giống như con rối gỗ.



Ta đến ngồi chồm hỗm trước mặt hắn, nhờ vào ánh lửa lúc sáng lúc tối bên trong bức tường mà giờ mới nhìn rõ đôi mắt hắn, tròng mắt cùng con mắt đều không phân biệt rõ, tất cả đều đục ngầu.



Hắn kẹt trong lỗ chó, cảnh ngộ như thế thật xấu hổ buồn cuồi, nhưng ta lại không thể cười một chút nào.



Ta vươn đầu ngón tay, lại do dự mà không dám đụng chạm hắn: “Lục Hải Không.” Hắn vẫn không phản ứng như cũ, ngơ ngác nhìn ta, ta trừng mắt nhìn hắn, không hiểu cảm giác bị đè nén dưới đáy lòng là gì, ta nhẹ nhàng chỉ chỉ vào trán hắn: “Ngươi còn sống sao?”



“Vân Tường.” Thanh âm của hắn suy yếu vô lực, toàn là mờ mịt: “Ta còn sống…” Không giống như câu trả lời, lại giống như là hắn đang hỏi lại ta.



Cảm xúc mãnh liệt khác thường lại nảy lên trong lòng, cuối cùng ta nhịn không được sờ lên đầu hắn, không nhẹ không nặng xoa vài cái, cảm giác được sự dính dính bầy nhầy trong mái tóc của hắn. Chắc là hắn bò ra từ vũng đi, trong một đêm nhà tan cửa nát, đối với một đứa nhỏ mười tuổi quả là rất tàn khốc.



“Ngươi còn sống.” Ta nhìn hắn, nhìn thân ảnh của ta trong mắt trái của hắn, mà mắt phải kia, chỉ sợ sau này không thể dùng nữa.



Hắn nhìn ta một hồi lâu mới hỏi: “Ngươi tới cứu ta sao?”



“Ta vốn định đến đây giúp ngươi nhặt xác.” Ánh mắt hắn tối sầm lại, gật đầu, ta lại nói: “Nhưng mà, hiện tại ta tới để cứu ngươi.” Ta tóm lấy cánh ta hắn hỏi: “Đi ra được không?”




Vì vậy mới có trận hỏa thiêu phủ tướng quân.



Cho nên Lục Hải Không hoàn toàn không lo lắng khi ta nói đã kéo cha ta xuống nước, bởi vì chuyện tiêu diệt cả nhà hắn căn bản chính là âm mưu của cha ta!



Sự xuất hiện của ta có lẽ là nằm ngoài dự đoán của mọi người, cho nên hai sát thủ kia mới có thể sảng khoái rời đi như vậy, bọn họ căn bản không sợ ta, mà muốn mau mau trở về báo cáo với cha ta. Cho nên Lục Hải Không mới luôn luôn hỏi ta: “Ngươi tới cứu ta sao?” Cho nên Lục Hải Không mới có thể kinh ngạc như vậy.



Nhưng mà ta không biết gì cứ nghĩ đã đem đến phiền hà cho cha.Vì thế, ngày thứ hai chúng ta có thể thuận lợi ra khỏi cổng thành như vậy, một đường chạy thẳng đến đây, chỉ sợ là cha ta ở sau lưng giúp đỡ. Dù sao ta cũng là nữ nhi của hắn, lại nói, hắn đã nhìn Lục Hải Không lớn lên từ nhỏ, lại nói…Ra tay với lão bạn hữu vài chục năm, đáy lòng hắn cũng có chút bất an. Cố ý thả Lục Hải Không đi, xem ra là do ta mềm lòng.



Nhìn hắn yên tĩnh uống trà, ta nghĩ lại đêm đó Lục Hải Không không có biểu hiện gì, chỉ là thở dài một tiếng.



Trước kia Lục Hải Không bởi vì quá nhỏ cho nên ngây thơ, mà hiện tại hắn đã bắt đầu trưởng thành, trở nên bình tĩnh, trả qua biến cố như thế, chỉ sợ là càng thâm trầm…



Ý nghĩ này đến, trong lòng ta hận muốn nhổ râu Lí Thiên Vương. Tình cảnh bây giờ đã thay đổi, làm đến thê lương như vậy —- tiểu thư tướng phủ đi theo công tử tướng quân lòng đầu hận ý về phương Bắc, công tử một mặt yêu tiểu thư tướng phủ sâu đậm một mặt vì cha nàng mà hận nàng thật sâu sắc. Yêu hận đan xen, hắn đối tiểu thư tướng phủ lúc xa lúc gần, tiểu thư tướng phủ liên tục sống trong sự ngược tâm, nhưng trong lòng vẫn không thay đổi, kiên định đi theo công tử tướng quân…



Màn thứ hai của tiết mục nàng dâu nhỏ theo đuổi tướng công lại trình diễn!



Lí Thiên Vương ngươi còn dám hắt thêm mấy bồn mực máu chó sao! Trước cửa phủ của người đều là chó chết sao! Máu chó giá rẻ hay sao mà ngươi vung tay không ngừng vậy! Rốt cuộc tới phương Bắc còn có bao nhiêu màn khổ tình đang chờ ta!



Còn có… Bây giờ tâm tình của ta như vậy, lại ở chung với Lục Hải Không, thật sự có thể thỏa mãn sở thích đặc biệt của Lí Thiên Vương sao…



“Vân Tường.” Lục Hải Không uống xong trà, ngẩng đầu nhìn ta: “Ta nghỉ ngơi xong rồi.”



Ta nhìn mắt phải mờ mịt của hắn, tay sờ sờ đầu hắn: “Đi thôi.”



Lo lắng cũng vô dụng, tương lai cuối cùng vẫn đến, so với ta, trong lòng đứa nhỏ này hẳn là sợ hãi không yên đi. Hắn dũng cảm như thế, hiển nhiên ta không thể kém cỏi.