Nhất Túy Hứa Phong Lưu

Chương 1 :

Ngày đăng: 21:51 21/04/20


Đôi mắt kia, hắn chưa bao giờ gặp qua, trong tròng  mắt có đôi chút kỳ lạ lộ ra màu xanh lam nhợt nhạt, giống như thần tinh (giống mắt rồng í, anh ấy họ Long mà, có ý nghĩa hết rồi), thâm thúy mà u lãnh (lạnh lẽo u ám), dường như cất giấu vô số bí ẩn, xem ra thật bình thản khiến cho người ta an tâm, nhưng hắn lại cảm giác trong đó ẩn chứa một cổ tĩnh mịch đến tận cùng, cái loại tĩnh mịch này mang theo một chút chán ghét không hưng vị, thản nhiên chăm chú nhìn hắn, có chút đăm chiêu.



” Ngươi là người nào?” bạch y bào, tóc đen tuyền, nam nhân có một đôi mắt kì lạ đứng trước mặt hắn hỏi như vậy.



Người nằm trên giường ngồi dậy, hắn là người nào? Hắn là Chung Hàn Vũ, sau lại đổi tên Chung Tình, hắn là tình nhân hoàn mỹ trong mộng của vô số nam nữ. Nhìn xung quanh, hắn có thói quen nhếch môi lên, không trả lời. Trong phòng bố trí có chút kì quái, chiếc bàn được điêu khắc hoa văn phức tạp, trên đó trưng bày những ly rượu ngọc thạch màu xanh biếc ôn nhuận. Phía trước cửa sổ tung bay trướng mạn (màn/rèm cửa), trên tường trang trí không phải bức tranh phong cảnh thủy mặc, mà là loài dị thú chưa bao giờ gặp qua.



Đây không phải thế giới hắn biết, cho ra kết luận này, ý cười bên môi lại giơ lên một ít, học người nọ cách nói chuyện hỏi ngược lại:” Ngươi lại là người nào?”



Lúc này nhìn kỹ mới phát hiện, bạch y nam nhân không chỉ có một đôi mắt như thần tinh, mà còn hé ra một khuôn mặt quá mức tuấn mỹ. Nếu hắn cùng với mình tồn tại trong giới nghệ sĩ nhất định sẽ là một cường đại đối thủ, ánh mắt của hắn ở trên người bạch y nam nhân đánh giá vài lần.



Người tỉnh lại hiện nay, không phải tông chủ. Long phạm xác định chắc chắn, giờ phút này nhìn mình tuy ánh mắt vẫn trầm tĩnh cũng như năm đó, nhưng lại mơ hồ mang theo một tia phóng túng, ở ánh mắt lưu chuyển, lơ đãng lộ ra một mạt tình ý như là đang mê hoặc lòng người.



” Ta là Long Phạm, Xích Diêm tộc tế ti, mà ngươi, nên là Lăng Lạc Viêm……” Lăng Lạc Viêm, tục danh của tông chủ.



Thật như một màn giễu cợt, một thân phận mới, một danh xưng mới, chỉ là không biết thân thể mới này có thể so sánh được với bộ dáng ban đầu của hắn hay không. Vị siêu sao lúc này nhìn thấy mái tóc bạch kim rơi xuống bờ vai, thực rõ ràng khối thân thể này không phải là hắn “Này, có gương không?” (mố o_o….làm mình nhớ tới bạn Nim)



Long Phạm nâng tay ý bảo hướng bên kia, người này không phải tông chủ, như vậy chính là sinh linh ở nơi dị thế.



Chung Tình xốc lên tấm vải bằng lụa tơ tằm trên người, hai chân buông xuống đất, vừa muốn đứng lên, dưới chân lại mềm nhũn, mắt thấy phải té ngã trên đất, mùi hương lành lạnh nhẹ nhàng thổi qua, một đôi tay đưa hắn tiếp trong lòng ngực.




Không biết Long Phạm làm cái gì, tách một tiếng, trâm cài tóc trong tay hắn cơ bản vô cùng cứng rắn bị gãy nát ra.



Nắm chặt bàn tay, hắn ngửi được mùi hương nhàn nhạt thoang thoảng trong không khí, theo Long Phạm đến gần càng thêm lạnh lẽo, giống như xa cách trần thế không nhiễm bụi nhân gian. Lúc trước sống gần ba mươi năm, ở giới nghệ sĩ hắn coi như đã xem qua không ít lòng người, Long Phạm này, xem ra trong trẻo bình thản lạnh lùng, tựa như không nhiễm chút vết nhơ, nhưng bằng trực giác hắn chỉ biết, người này xem ra tuyệt đối không đơn giản như bề ngoài của hắn.



Long Phạm đi đến trước mặt hắn, ngay lúc hắn đang lơ đễnh suy nghĩ, chậm rãi nâng tay, cũng không phải làm điều gì mà chỉ đưa hắn ôm lên, “Thân thể tông chủ mới khôi phục, nên hảo hảo nghỉ ngơi mới phải.”



Đôi mắt sâu thẩm màu xanh lam trầm tĩnh nhìn hắn, vừa mới đây còn nói phải lấy hồn phách của hắn ra, giờ phút này lại xưng hô hắn là tông chủ, đó là một nam nhân không dễ nhìn thấu….Mở lòng bàn tay nhìn thấy trong tay trâm cài tóc nát thành từng mảnh vụn rơi lả tả xuống đất, về sau, hắn chính là Lăng Lạc Viêm.



Long Phạm không nói thêm bất cứ điều gì, ôm hắn hướng đến bên giường mà đi, quá khứ là Chung Tình, nay đã là Lăng Lạc Viêm cảm thấy không được tự nhiên nhíu mày lại,” Thả ta xuống.” Không phải không tiếp nhận nam nhân khác ôm ấp mình, chính là cách ôm như thế quả thật hắn không thể chấp nhận, huống chi lúc này hắn không phải không đủ sức đi lại. (ôm đây là ẫm, là bồng bế í)



Vừa nói xong, hai chân liền được đặt xuống đất. Lăng Lạc Viêm vừa lòng hướng phía trước bước đi, nhưng cũng như lúc trước giống nhau, hai chân lại không có chút khí lực, mắt thấy thân thể không nghe sai khiến, chuẩn bị ngã xuống, lại một lần nữa, đôi cánh tay kia lại vờn quanh ôm lấy hắn.



” Ngủ say năm mươi năm, nếu muốn khôi phục hoàn toàn, không phải một sớm một chiều, không cần cậy mạnh.” Long Phạm khẽ liếc trên khuôn mặt mơ hồ không cam lòng của hắn, giọng nói vẫn trầm ổn không thay đổi, vẫn là thản nhiên lạnh nhạt, nhưng không biết vì sao Lăng Lạc Viêm lại cảm giác trong đó có vài phần thích thú cười nhạo



Chẳng lẽ là hắn ảo giác, nhìn thấy mặt Long Phạm chỉ thấy một mảng bình yên, tựa hồ không hề tồn tại thất tình lục dục, không thấy cảm xúc này đó. Thu hồi ánh mắt đánh giá, Lăng Lạc Viêm chỉ có thể bất đắc dĩ bị hắn ôm như thế trở về bên giường



Thân thể có chút vô lực được người thả xuống, vài tiếng gõ cửa dè dặt bên ngoài vang lên, “Tế ti, tông chủ có xảy ra chuyện gì không? Linh thể kia cùng dung hợp không có vấn đề chứ?”