Nhị Tiểu Thư Em Sẽ Thuộc Về Ta

Chương 112 :

Ngày đăng: 20:40 18/04/20


Bầu trời hôm nay không trăng không sao, tối đen như cái tương lai

của cô gái đang bước đi trong màn đẹm đen kịch. Anh Thư cứ thế mà bước

đi trên con đường vắng lặng, cô không biết mình phải đi đến nơi nào. Từ

bé sinh ra cô được sống trong nhung gấm lụa là, là một tiểu thư con nhà

già có. Ngày đó cha cô thừa kế từ ông nội chuỗi nhà hàng lớn, gia đình

sống trong đầy đủ vật chất. Từ bé cô được gửi trong trường mẫu giáo

RoYal và được học cùng với Tuấn Khôi và Thiên Bảo. Đến khi cô 5 tuổi,

cha chìm sâu vào tửu sắc, mang hết tiền bạc dâng cho những người tình mà không chí thú làm ăn. Công việc ngày càng thất bại, các nhà hàng lần

lượt phá sản đóng cửa và phải rao bán giá rẻ. Đến khi gia cảnh lâm vào

nợ nần, đến hôm nay mẹ cô phải vất vả làm việc.



Anh Thư lớn lên, giọng hát của cô là một lợi thế ngay từ những ngày còn ở ghế

học đường. Cô theo học ở học viện âm nhạc, sau đó trờ thành một ca sĩ

nhưng do gia cảnh không có điều kiện lại mang nợ nần làm cản con đường

tương lai của cô. Đến hôm nay, bị chính cha ruột bán đi để trừ nợ, cô

mới biết được vì sao ông không chịu từ bỏ mẹ con cô. Mục tiêu của ông là nuôi cô khôn lớn để một ngày bán đi.



Anh Thư bước lên một cây cầu lớn. Bây giờ đã khá khuya, con đường vắng lặng không một bóng

người. Chỉ có một cô gái mặc một chiếc váy màu đen, mái tóc dài xõa ra.

Cơn gió lạnh thấu xương, tóc Anh Thư bay phất phơ trong gió. Cô bước lên thành cầu, nước mắt rơi lã chã đã bị gió cuốn đi. Cô bước thêm một

bước, ngồi trên thanh cầu nhìn ra phía xa, bên dưới dòng nước đang chảy

xiết Anh Thư ngồi đó hát một bài, nước mắt cứ rơi cô cứ hát. ( Cái này

là giống hù ma nè)



Đèn xe chiếu sáng lên toàn thân Anh Thư, cô quay lại lại bị ánh đèn làm mờ cả mắt. Vẫn như ngày xưa, không quan tâm chuyện gì cả cô cứ ngồi trên thành cầu nhìn ra phía xa.



- Cô, cô không được nghĩ quẩn. - Thiên Bảo nhanh chóng xuống xe đi lại gần phía Anh Thư.



Anh Thư nghe giọng nói quen thuộc, quay mặt một lần nữa nhìn Thiên Bảo rồi đáp.



- Thì ra là ân nhân của tôi sao? - Anh Thư nhoẻn cười.



- Cô mau quay lại đây. Cuộc đời cô còn dài lắm, nhà cô cũng đã thoát được cảnh nợ nần, vì sao lại nghĩ đến chuyện không hay này. - Thiên Bảo

không dám lại gần, sợ Anh Thư nhảy xuống.



- Tôi sống hay chết thì có liên quan đến anh sao?



Thiên Bảo nhìn vào cô gái đang ngồi trước mặt. Trên gương mặt kia vẫn còn dấu vết bầm tím của cái tát từ cha cô. Thiên Bảo nhẹ nhàng bước tới một

bước, dang đôi tay ôm lấy Anh Thư, không muốn cô ấy nghĩ quẩn mà nhảy

xuống.



Anh Thư bất ngờ từ phía sau, phòng thủ đẩy Thiên Bảo ra thì không thăng bằng mà ngã xuống phía dưới.



- Á aaaaaaaaaaaaaa. - Tiếng hét của Anh Thư vang vọng.



Ầm! Tiếng nước tung toé. Không chỉ một mình Anh Thư ngã xuống, mà còn kéo

theo Thiên Bảo. Nước sông lạnh hơn khi về đêm, lại có hai người muốn đi

tắm sao?



Rất may là nơi này không sâu lắm, cô và Thiên Bảo đều biết bơi nên nhanh chóng bơi vào bờ. Anh Thư thở dốc khi vừa lên được

bờ nằm vực xuống, Thiên Bảo cũng chẳng khá hơn.



- Vì sao cô lại nghĩ quẩn như vậy chứ. - Thiên Bảo vừa ướt vừa mệt mà nói.



- Này, vì sao anh cứ cho rằng tôi muốn tự tử chứ. Con mắt nào của anh

nhìn ra là tôi đang muốn nhảy xuống hả. - Anh Thư tức giận hét.



- Vậy vì sao cô lại ngồi nơi nguy hiểm như vậy.



- Tôi đang rất an toàn đó, chỉ vì anh từ phía sau làm tôi mất thăng bằng mà ngã xuống sông đấy thôi. - Anh Thư cải lại.



- Sao được cứu rồi cô không về nhà mà lại ra nơi này chứ. Không thể trách người khác hiểu nhầm. - Thiên Bảo lạ lẫm nhìn cô gái nằm kế bên.



- Tôi đi đâu là việc của tôi.


- Trần

tổng, chúng tôi muốn cậu giải thích về việc đấu giá mỏ vàng bị thua sát

nút với Phạm gia. - Một lão già lên tiếng chỉ trích.



- Hà

tổng, chuyện thắng thua trong thương trường là việc bình thường. Ngài hà cớ gì lại tỏ ra giận dữ. - Tuấn Khôi lạnh lùng đáp.



- Nhưng

tôi nghe có lời đồn. Cậu và cô gái đại diện bên Phạm gia tình cảm thân

thiết, có phải cậu tuổi trẻ coi trọng tình cảm hơn việc công.



- Lời đồn mãi mãi chỉ là lời đồn khi không có bằng chứng xác thực. - Tuấn Khôi đáp.



- Vậy cậu giải thích vì sao bọn họ lại đưa ra cái giá cao hơn chúng ta chỉ vài triệu bạc. Tôi không tin đây là ngẫu nhiên.



- Chuyện này ngài không tin cũng phải tin mà thôi, chúng ta đã thua Phạm gia.



- Chúng tôi không khuất phục bởi một tổng giám không hề có tài cán như vậy, chúng tôi muốn bầu lại tổng giám mới.



Câu nói trên như đụng đến tự ái của Tuấn Khôi, chưa biết đối đáp lại lời của các vị cổ đông này thế nào thì Minh Trí lên tiếng.



- Các người từ lâu đã muốn lật đổ Trần gia để nắm quyền tại RoYal này,

lần này chỉ thua một hạng múc cũng không ảnh hưởng lớn đến RoYal mà các

người liền đòi phế truất cái ngai vàng béo bở kia. Đây chẳng phải là chủ đích từ trước của các người rồi sao?



Lời nói của Minh Trí khiến nhiều kẻ giật mình, sau đó Minh Trí nói tiếp.



- Chuyện Phạm gia thắng thầu sát với giá chúng ta đưa ra quả thật có

nhiều điều bất thường, Trần tông giám đốc sẽ đưa ra câu trả lời thích

đáng đến các vị cổ đông ở đây. Cuộc họp đến đây là kết thúc, chuyện các

vị muốn lật đổ Trần gia này e rằng là chuyện không thể xảy ra.



Minh Trí nói xong liền bước đi tới phía Tuấn Khôi mà nói:” Ta cho con 3 ngày để điều tra về việc này. Nếu con không làm được, vị trí này ta sẽ xem

xét lại.” Sau đó quay về phía mọi người:” Cuộc họp đến đây là chấm dứt.”



- Baba, là baba nghi ngờ Rose sao? - Tuấn Khôi khẽ hỏi khi mà các vị cổ đông rời đi hết.



- Ta nói với con một câu, phụ nữ càng đẹp càng nguy hiểm. - Minh Trí khẽ nói.



Tuấn Khôi nghe câu nói này cùa Minh Trí, lại suy nghĩ về việc Phạm gia trúng thầu vừa rồi đúng là điều này quả thật rất bất thường. Lúc đầu anh nghĩ rằng Rose đã giở trò với RoYal, nhưng nghĩ lại những gì về mẹ kể về

Rose thì cô ấy không phải là người như vậy, huống hồ chi mỏ vang kia quả thật không đáng để cô ấy phải tự hạ thấp mình.



Đến trưa, Tố

Tố vẫn như mọi ngày mang cơm đến cho Tuấn Khôi. Anh ngồi bên trong phòng họp nhìn thấy cô đi ngang qua định đuổi theo nhưng Minh Trí từ phía sau nói tới.



- Con đừng quên lời ta nói, phụ nữ càng đẹp càng nguy hiểm.



Tuấn Khôi quay lại nhìn Minh Trí, khi nãy baba nói cau này anh cứ nghĩ rằng

baba đang ám chỉ Rose. Nhưng vì sao khi thấy Tố Tố đi ngang thì baba lại nhắc lại câu nói ấy 1 lần nữa, phải chăng là ông ấy là ám chỉ Tố Tố.

Nhưng Tố Tố là một cô gái vô cùng ngây thơ, lại có hoàn cảnh vô cùng

đáng thương, lại là ân nhân của anh, vì sao lại trở nên nguy hiểm được

chứ.



- Baba, con sẽ cẩn thận, con đi trước. - Tuấn Khôi nghĩ

một lúc, rồi quay lại nói với Minh Trí sau đó đi về phòng làm việc vì

biết chắc Tố Tố đang đợi mình bên trong.



Minh Trí nhìn theo

bóng dáng con trai, sau đó khẽ lắc đầu thở dài:” Trần Tuấn Khôi ơi là

Trần Tuấn Khôi, vì sao sau khi quay về từ khu rừng ấy con trai ta lại

trở nên yếu mềm như vậy.”