Nhị Tiểu Thư Em Sẽ Thuộc Về Ta

Chương 113 : Ngoại truyện TYĐS phần 13

Ngày đăng: 20:40 18/04/20


Tuấn Khôi rời khỏi phòng họp nhanh

chóng đi theo Tố Tố hiện đang đi đến phòng làm việc của anh. Nhìn bóng

dáng nhỏ bé của cô, anh cảm thấy vô cùng đáng yêu nhưng đó có phải là

tình yêu anh dành cho cô hay không, anh cũng chưa thể xác định được điều đó. Cô gái này chính là ân nhân cứu mạng anh, anh có trách nhiệm phải

bảo bọc cô ấy. Nếu như torng một giây sai lầm, chính bản thân anh ngộ

nhận thì không phải sẽ hại cả đời Tố Tố hay sao.



- Anh, em mang cơm đến nè. - Tố Tố đứng lên khi nhìn thấy Tuấn Khôi mở cửa bước vào.



- Cảm ơn em, em ngồi xuống đi anh có việc cần nói. - Tuấn Khôi đi đến chiếc ghế đối diện nơi Tố Tố đang ngồi.



Tố Tố thoáng lo lắng, nhưng nhanh chóng điều chỉnh lại gương mặt vẫn mỉm cười ngồi xuống ngoan ngoãn.



- Anh đã suy nghĩ rất nhiều về em, hiện tại cũng không thể bắt em hằng

ngày mang cơm đến nơi này cho anh được. - Tuấn Khôi suy tư nói.



- Em tình nguyện mà, em rất thích công việc này. Mỗi ngày đều xuống bếp,

chế biến và mang đến cho anh hằng ngày chính là việc em cảm thấy có ý

nghĩa nhất mà. - Tố Tố phản đối lời nói của Tuấn Khôi.



- Em là một cô gái thật tốt, bởi vì điều đó nên anh đã quyết định sẽ tìm người

về dạy em học. Em rất thông minh sẽ nhanh chóng biết viết và làm quen

với máy tính. - Tuấn Khôi mỉm cười. - Đây là việc anh muốn em làm tốt,

có được không?



- Nhưng… nhưng em muốn tự mình chăm sóc anh. - Tố Tố buồn bã cuối mặt nói.



- Nếu như em thật sự muốn anh khoẻ, hãy nhanh chóng học thật tốt mà đến

đây phụ giúp công việc cùng anh nhé, cô bé. - Tuấn Khôi vỗ đầu Tố Tố hệt như một đứa trẻ.



Tố Tố biết không thể cải lời Tuấn Khôi được, dù sao cũng đang chính là sắm vai một cô gái ngây thơ không biết điều

gì. “Nhưng mà, anh ấy không hề giống như những gì mẹ đã nói, anh ấy đối

xữ với mình rất chu đáo. Thật không biết vì sao mẹ lại thù hận họ Trần

nhu vậy, vì phận làm con nên Tố Tố quyết tâm giúp mẹ báo thù.” - Tố Tố

thất thần nghĩ.



- Được rồi, chúng ta cùng nhau ăn trưa nào. - Tuấn Khôi mở hộp cơm mà Tố Tố mang đến.



- Em chỉ mang một phần cho anh thôi. - Tố Tố nghe tiếng Tuấn Khôi thì hồn đã trở về lại xác.



Giọng nói Tố Tố vừa dứt lời, tiếng chuông điện thoại của Tuấn Khôi vừa reo

lên. Tuấn Khôi nhìn màn hình điện thoại liền hơi nhíu mày, chợt nhớ ra

cuộc hẹn cùng với Rose, chỉ vì chuyện RoYal mà quên mất cuộc hẹn này.

Tuấn Khôi nhìn đồng hồ đã qua 12h trưa, anh đứng lên nhìn Tố Tố nói.



- Phần cơm này để dành cho bữa tối, anh phải ra ngoài rồi. - Tuấn Khôi khoát chiếc áo vest mà vừa nói.



- Có bận cách mấy, anh cũng phải ăn chút rồi đi. - Tố Tố đáp.


cô cũng thì trong lòng có chút vui vẻ nào đó, đôi môi anh cũng hé cười.



Điện thoại của Thiên Bảo bỗng reo lên, là Rose đang gọi anh. Thiên Bảo vội

thu lại ánh mắt nhìn Anh Thư rồi đi ra nơi khác nghe máy.



- Alo? - Thiên Bảo nghe máy.



- Hức hức, Thiên Bảo hức hức. - Rose khóc trong điện thoại.



Thiên Bảo khẽ im lặng, cô ấy khóc sao. Ai có thể lấy được nước mắt cô gái này, chắc hẳn chỉ có một người.



- Em đang ở đâu.



- Phạm thị. - Rose vẫn khóc nhiều hơn.



- Đợi anh. - Thiên Bảo cúp máy, vội lấy áo khoác bước đi.



Anh Thư nhìn thấy Thiên Bảo nhận được cú điện thoại sau đó liền bỏ đi thì vội chạy theo.



- Này, anh hứa cho tôi theo mà.



- Tôi có việc gấp, cô vào nhà đợi Linda mang quần áo đến rồi tự mình ra

ngoài mua sắm những quần áo cô thích. - Thiên Bảo rút tấm thẻ đưa cho

Anh Thư.



- Đừng đi mà, tôi thật sự rất sợ, không thể ở một mình được. - Anh Thư kéo áo Thiên Bảo.



Thiên Bảo nhìn thấy cô gái trước mặt van nài, nhưng trong đầu luôn nhớ đến

giọng nói đầy nước mắt của Rose, Thiên Bảo giật tay Anh Thư ra khỏi áo

không nói gì bước vào thang máy, nhanh đóng cửa thang máy lại. Bốn cặp

mắt nhìn nhau qua cánh cổng thang máy kia, Thiên Bảo cảm thấy hơi có lỗi nhưng không thể ở lại, Anh Thư khẽ cười xót xa chỉ là chính mình tự quá đề cao bản thân.



Anh Thu bước vào căn nhà trống không người,

cô ngồi xuống giữa sàn nhà ôm đầu mình gục xuống. Kí ức đen tối lại hiện về, tâm thức không còn bỉnh tĩnh. Trong đầu cô, tái hiện lại hình ảnh

khi còn bé thơ.



Ngày cha cô theo những người phụ nữ khác, chủ

nợ đến vay quanh căn nhà của mẹ con cô đang sống bắt m5 cô phải trả nợ.

Lúc ấy, bọn họ bắt cô làm con tin buộc mẹ phải mang tiền đến thì họ mới

trẻ cô về. Đêm đó họ nhốt cô vào trong một căn phòng tối đen như mực,

mặc cho cô khóc lóc la hét cũng không ai mở cửa. Căn phòng hôi thối bóc

mùi đầy chuột và gián khiến cô chết khiếp vì sợ khiến Anh Thư ngất xĩu

không còn biết điều gì. Khi cô được trả về với mẹ, từ đó cô rấ sợ ở một

mình trong một căn phòng mặc dù nơi đó sáng hay tối. Cứ mỗi lần như vậy, cô lại nhớ đến chuyện này bé mà hoảng loạn.



Khi Linda tới,

cánh cửa nhà không khoá nên cô bước thẳng vào bên trong, chỉ nhin thấy

một cô gái đang nằm gục dưới sàn nhà bất tỉnh.